Mặt kính giữa hai hòn đảo lớn nhỏ hình trăng khuyết kia thực ra cũng không nhỏ.
Khi phi chu vượt giới của Huyền Tâm phủ đáp xuống đó, nó chỉ như một hạt vừng nhỏ trong chén nước.
Thuyền không tiếp tục di chuyển nữa, mà ngừng lại ngay vị trí trung tâm của “mặt kính”.
Ngoại trừ mấy ngày lưu lại bên ngoài Hoang Hải, đây là lần đầu tiên sau khi phi chu xuất phát từ bến Đỉnh Phong dừng lại theo đúng kế hoạch.
Bản thân phi chu rất vững vàng, mà mặt biển phía trước cũng chẳng hề có gợn sóng nào.
Trong phạm vi ba trượng trên mặt biển, những cơn gió tự động dừng lại.
Điều này khiến Kế Duyên nhớ đến lần hắn tu luyện gặp những thuyền đánh cá trên biển cần chỗ chắn mưa chắn gió, thế là hắn đã tạo nên một đảo Định Phong.
Chỉ là đảo Định Phong hồi đó vẫn kém xa Hải Kính không có sóng gợn trước mắt.
Đương nhiên, nói không phải khoe khang chứ hắn cảm thấy đảo Định Phong hòa hợp với thiên nhiên hơn.
Sau khi phi chu dừng lại, một vị Tri sự của Huyền Tâm phủ bay ra khỏi boong thuyền, đi về phía hòn đảo lớn hơn.
Thoạt nhìn, có vẻ gã đang đi thông báo cho người trên Kính Huyền Hải Các, hơn nữa, rất nhanh đã quay trở lại.
Xem ra, có vẻ gã còn chẳng được uống một chén trà nào cả.
Ngoại trừ lần đó ra thì không còn tình tiết nào thú vị cả.
Ở vị trí lan can của một quán rượu ba tầng trên boong thuyền, Kế Duyên và đám người Ngọc Hoài Sơn đang ngồi trên ba bàn lớn.
Trên bàn có rượu có đồ ăn, mùi hương thơm nức xông vào mũi.
Mọi người vừa ăn uống vừa thưởng thức cảnh đẹp ở bên ngoài, quả thật rất thú vị.
Thức ăn trên bàn đều do Ngọc Hoài Sơn trả tiền, hơn nữa món nào món nấy đều không rẻ, mùi vị cũng khá ngon.
Chỉ cần nhìn bữa tiệc này, tâm tình Kế Duyên cũng trở nên tốt hơn một chút.
Ở phương diện sinh hoạt, từ trước đến giờ hắn luôn là một người dễ thỏa mãn.
“Ồ, bên kia có người câu cá kìa!”
Ngụy Nguyên Sinh vừa nuốt xuống một miếng thịt mềm thì đột nhiên nhìn thấy trên mặt biển như lưu ly ở phía xa, có một chiếc thuyền nhỏ.
Trên thuyền đang có một người cầm cần câu để câu cá.
Thượng Y Y cũng nhìn mặt biển xung quanh người kia một lượt.
“Nơi này cũng có cá sao?”
Thực ra, nước ở nơi này quá trong xanh, có thể nhìn xuyên qua được.
Tục ngữ có câu “nước trong quá ắt không có cá”.
Tuy rằng dưới đáy nước sâu ẩn hiện một vòng quang sắc biến hóa nên nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn để cho người khác cảm giác rằng nơi này có lẽ không có cá, nếu không chắc chắn đã bị nhìn thấy rồi.
“Nói không chừng thật sự có cá đấy.”
“Phải không, cá sống dưới vùng biển trong suốt như mặt kính này chắc hẳn cũng không phải cá bình thường đâu nhỉ?”
“Ai mà biết được....”
Kế Duyên cầm cái ly lên, nhìn về phía dưới.
Hắn dường như đang suy nghĩ một điều gì đó, rồi nhìn người đang ngồi giữ cần câu ở phương xa.
Hắn cũng có một cái cần câu như vậy, mà lâu rồi không được sử dụng.
Nghĩ tới đây, Kế Duyên quay đầu lại, tranh thủ gắp nhiều đồ ăn hơn một chút.
Nhìn qua thì còn tưởng động tác của hắn rất nhã nhặn nhưng thực ra tốc độ ăn uống cực nhanh.
Sau đó, hắn rời khỏi bữa tiệc, nói là muốn đi hỏi thăm mấy người Huyền Tâm phủ một vài chuyện.
Khi muốn tìm người của Huyền Tâm phủ, cách đơn giản nhất là đi đến chỗ cột buồm, nhưng Kế Duyên cảm thấy hắn đi tìm Tri sự phi chu vẫn tốt hơn.
Một lát sau, tại một đình viện trên tầng hai của boong thuyền, Kế Duyên đang nói mục đích đến đây của mình cho Đỗ Tri sự của Huyền Tâm phủ biết.
Nghe xong, sắc mặt của gã có chút cổ quái.
“Kế tiên sinh muốn câu cá ư?”
Kế Duyên khẽ cười, gật đầu nói.
“Đúng vậy, mấy người ở Kính Huyền Hải Các có nói là không được câu cá không?”
“Ách, cũng chưa từng nói qua, nhưng...”
Nếu bây giờ là người khác, chắc chắn gã Tri sự họ Đỗ này sẽ không để ý tới, hoặc khách khí tìm lý do đuổi đi rồi.
Nhưng người đang hỏi lại là Kế Duyên, mặc dù có thể phát sinh chuyện phiền phức nhưng vẫn phải thử xem sao.
“Như vậy đi, tiên sinh chờ một lát, để ta đi hỏi mấy người ở Kính Huyền Hải Các trước.
Nếu không có vấn đề gì, lúc ấy tiên sinh câu cá cũng chưa muộn.”
“À, vậy thì tốt quá, làm phiền Đỗ Tri sự nhé!”
Dù cơn nghiện câu cá của Kế Duyên đã bộc phát, nhưng hắn cũng không muốn gây phiền toái cho người khác.
Dù sao mỗi lần câu cá trước đây, hắn cơ bản đều có thể nhìn thấy rõ ràng dưới mặt sông hồ có cái gì.
Nếu câu cá như vậy hoài thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bây giờ, hắn chẳng nhìn thấy gì ở dưới nước cả nên cũng sinh ra cảm giác rất chờ mong.
“Không phiền, không phiền.
Chỉ là chạy việc vặt thôi, tiên sinh chờ một lát.”
Nói đến đây, vị Tri sự và Kế Duyên cùng lên boong thuyền.
Sau đó, gã đi một mình tới sơn mạch hình trăng khuyết kia.
Còn Kế Duyên đứng ở mạn thuyền nhìn theo.
Lần này, thời gian chờ đợi lâu hơn một chút.
Cảm giác như lúc trước chỉ là đi tới thông báo một cái rồi quay trở lại ngay, còn lần này Đỗ Tri sự đi hơn nửa ngày rồi mà vẫn chưa quay lại.
Hơn nữa, Kế Duyên còn nhìn thấy hai tu sĩ đang ngự phong từ mặt kính trên biển bay đến gần thuyền nhỏ có người đang câu cá kia, tựa hồ đang nói gì đó với đối phương, sau đó mấy người đó còn nhìn về phía phi chu.
Sau khi trao đổi xong, mấy người trên thuyền nhỏ bay trở về hòn đảo.
Một lúc sau, Đỗ Tri sự của Huyền Tâm phủ mới trở lại phi chu.
Vừa đáp xuống boong thuyền, gã nhanh chóng chắp tay với Kế Duyên.
“May mắn ta đã không làm nhục mệnh.
Tiên sinh có thể tùy ý thả câu.
Nhưng ngài có cần tại hạ chuẩn bị thuyền nhỏ và cần câu không?”
“Không cần, không cần.
Ta thả câu ở mạn thuyền này là được.
Kế mỗ đã có cần câu sẵn rồi.
Đa tạ Đỗ Tri sự hỗ trợ!”
Kế Duyên vội vàng đáp lễ, nói lời cám ơn.
“Ha ha, Kế tiên sinh không cần khách khí.
Ta đi trước.
Tiên sinh muốn tìm ta lúc nào cũng được.”
“Được, Tri sự đi thong thả!”
Đỗ Tri sự gật đầu, lúc này mới chậm rãi rời đi.
Nhưng khi đi sắp khuất sau boong thuyền, gã quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Kế Duyên phất tay áo.
Từ trong tay áo hắn xuất hiện một cần câu bằng trúc màu xanh ngắt.
Thường thì câu cá đều cần mồi câu, Kế Duyên lấy cần câu ra nhưng không biết lấy gì làm mồi.
Dù sao hắn cũng không biết phía dưới có cái gì, mà dùng gạo bình thường thì chắc chắn không được rồi.
Suy đi nghĩ lại, Kế Duyên lấy một hạt táo từ trong tay áo ra.
Khi xẻ một trái táo lớn thường sẽ không có hạt như mấy loại quả như hạnh nhân, ngược lại nó giống một tầng màng mỏng mềm mại bao lấy một chút nước ngọt ngào.
Còn hạt táo đến từ Cư An Tiểu Các của Kế Duyên tự nhiên sẽ có điểm khác biệt.
Chẳng qua, Kế Duyên không định lấy nhân táo làm mồi nhử, mà chỉ đâm lưỡi câu qua hạt táo, khiến cho mùi thơm của hạt táo tràn ra.
“Được rồi đấy!”
Làm xong những việc này, Kế Duyên khẽ hất cần câu lên, quăng hạt táo và lưỡi câu ra thật xa.
Khoảng cách từ boong thuyền phi chu đến mặt nước còn rất xa, nhưng dây câu trong tay hắn vẫn đủ dài, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Sau đó, lưỡi câu chạm vào mặt nước, phát ra một tiếng “tách” nhỏ.
Kế Duyên mỉm cười rồi nghiêng người ngồi cạnh mạn thuyền, cầm cần câu bằng một tay, nhìn vùng nước không có sóng phía trước, ánh mắt đảo ra xa.
Người câu cá ở thuyền nhỏ bên kia dường như cũng đang nhìn động tác của Kế Duyên.
Sau khi lưỡi câu xuống dưới nước, dây câu vẫn kéo dài mãi mà chưa dừng lại.
Khi đã ở dưới nước khoảng ba mươi trượng, nội tâm hắn cũng thấy khoảng cách này là phù hợp.
Sợi dây câu này có nguồn gốc từ người nuôi tằm lấy tơ, sau đó kéo tơ thành sợi rồi mang đi hong khô.
Vốn dĩ, kích thước