Kế Duyên bây giờ có thể chắc chắn rằng, dùng Tam muội Chân hỏa sẽ không đốt cháy sợi dây tơ vàng này nếu khống chế nhiệt độ thích hợp, mà chỉ làm thay đổi trạng thái của nó thôi.
Tuy nhiên, Kế Duyên cũng rất vững tin rằng, dù là dùng bất cứ phương pháp nào – từ phương pháp luyện chế nên sợi tơ vàng này hay dùng đến Kim lân - thì đều không thể kháng lại sức cháy của Chân hỏa; có lẽ chỉ có Kiếp lôi mới không bị Chân hỏa thiêu rụi ngay lập tức.
Nhưng có một câu thế này, trong Ngũ hành - Mộc sinh Hỏa, thế nên những loại cây cối khác thì không cần bàn tới, ước chừng chưa kịp phản ứng là đã bị Chân hỏa thiêu hủy rồi.
Nhưng nếu là tia Thiên đạo lôi kiếp này đan xen cùng Chân hỏa, chỉ cần hơi mất khống chế thôi là đã...
Chỉ nghĩ đến đây, người chủ nhân của Chân hỏa như Kế Duyên đây cũng cảm thấy rùng mình.
Có lẽ, chuyện đáng sợ nhất chính là Tam muội Lôi hỏa bị mất khống chế rồi bộc phát đấy.
“Cơ mà, chuyện mình am hiểu nhất từ trước đến nay chính là lực kiểm soát.”
Kế Duyên tự lẩm bẩm một mình, bắt đầu với pháp luyện tơ.
Hắn thi pháp lên trên một sợi tơ vàng bị xé ra, sau đó trực tiếp phun ra một tia Tam muội Chân hỏa.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa bốc lên.
Ngay cả đây là loại tơ được Kế Duyên tinh luyện qua thì cũng không thể trì hoãn được bất cứ sát na nào, trực tiếp biến thành tro bụi.
Điều này khiến Kế Duyên cảm thấy có chút mất mặt, nhưng còn may vì Tam muội Chân hỏa này cũng là một bản lĩnh xuất chúng của mình.
Hắn bèn thử lại một lần nữa với mảnh Kim lân.
Lần này, sợi dây tơ vàng quấn quanh mảnh Kim lân, sau đó là Tam muội Chân hỏa đốt tới.
Rõ ràng, một lớp màng sáng được hình thành trên mảnh Kim lân này.
Vì thủy hỏa không thể dung hợp lẫn nhau, thế nên Quý thủy chi tinh tản ra từng luồng gợn sóng, còn Tam muội Chân hỏa lại ngăn cản trong nháy mắt.
Và ngay lập tức...
“Đùng...”
“Lộp bộp lộp bộp...”
Âm thanh cứ tựa như có một thác nước vỡ tung ra bên trong căn phòng; từng mảng nước lớn gợn rơi xuống, khiến Kế Duyên ướt đẫm nửa người.
Sau đó, dòng nước này lại nhanh chóng bốc hơi sạch sẽ trong một thời gian ngắn.
Khoảnh khắc này xung quanh Kế Duyên xuất hiện từng làn sương mù, trông hệt như thần tiên.
Thất bại của lần thử ban đầu không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Đương nhiên, không dễ mà luyện chế ra được pháp bảo như vậy.
Tu sĩ chuyên tu Đạo này cần phải rút ra kinh nghiệm qua nhiều năm.
Dù hắn có lực khống chế rất mạnh, lại có thiên phú cực cao đối với tính chất của Thiên đạo, nhưng làm gì có chuyện vừa thử qua là hoàn thành.
“Giờ chỉ còn mỗi phần này trong tay thôi...”
Kế Duyên do dự liếc về phía Sắc lệnh Lôi chú đang lập lòe trong tay.
‘Hay mình nên thử lại pháp luyện tơ tằm một lần nữa nhỉ? Có lẽ trước tiên, mình có thể dùng Chân hỏa để luyện sợi tơ vàng, sau đó lập tức đánh tan ngọn lửa để tơ tằm thay thế sợi tơ vàng ban đầu, rồi dệt vào sợi dây tơ vàng với tính chất và trạng thái đã được thay đổi so với lúc ban đầu?’
Vừa nghĩ thế là sẽ làm ngay, Kế Duyên không sử dụng thêm một sợi dây tơ vàng mới, mà sử dụng đoạn dây đã bị đốt cháy trước đó và bắt đầu lại quá trình luyện hóa.
Trong trạng thái phấn khích nhẹ do thích thú và mong đợi này, Kế Duyên vẫn bình tĩnh và cẩn thận thử tinh luyện món pháp bảo mà mình đang ấp ủ.
Bất giác, cả một đêm đã trôi qua, vốn dĩ cứ tưởng là vô ích, nhưng thật ra Kế Duyên cũng đã có một số thu hoạch nhất định.
Việc luyện chế pháp khí hoặc pháp bảo đôi khi không chỉ cần thủ pháp cao minh là đủ, mà còn đòi hỏi về mặt kinh nghiệm và diệu pháp, thiên thời và cơ duyên, có thể là do thiếu vật mang đặc tính Thổ linh, hoặc có thể là thứ khác.
Đương nhiên, còn phải khiêm tốn hỏi ý kiến các cao nhân nữa.
Về phần cao nhân, đối diện phòng hắn có một vị cao nhân chân chính đấy, lại có quan hệ khá tốt với Kế Duyên, cũng đáng được tín nhiệm.
Bây giờ trời đã rạng sáng; dù sao đây cũng là Kiều phủ, thế nên Kế Duyên nhanh chóng gỡ bỏ cấm chế, để ánh bình minh có thể nhẹ nhàng tô điểm lên từng ô cửa sổ giấy.
Kế Duyên, người thức trắng cả đêm, tươi tỉnh đứng dậy khỏi giường rồi bước ra cửa.
“Két...” Khoảnh khắc cánh cửa mở ra cũng là lúc ánh nắng ban mai thực sự buông xuống.
Kế Duyên cảm giác ấm áp cả người.
Tương tự, lão ăn mãy cũng không ngủ cả đêm, vừa lúc mở cửa ra, cười chào Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, chào buổi sáng.
Ngươi ngủ ngon không đấy?”
“Ta ngủ ngon.
Còn Lỗ lão tiên sinh thì sao?”
Kế Duyên đáp lại với nụ cười trên môi.
“Cũng tàm tạm.
Nhưng nếu có thể biết những gì mà Kế tiên sinh nghiên cứu tối qua thì còn ngon giấc hơn...”
Kế Duyên lắc đầu, cười nhẹ.
Khi lão ăn mày nghĩ rằng Kế Duyên sẽ không nói gì cả hoặc nói một cách nửa úp nửa mở gì đó, Kế Duyên chợt mở lời, cũng khiến lão ngạc nhiên vô cùng.
“Thực ra, ta chỉ muốn thử luyện một món bảo bối từ sợi dây tơ vàng trong đêm qua.”
“Ồ?”
Lão ăn mày tỏ ra vô cùng thích thú.
“Vậy kết quả thế nào?”
Kế Duyên chỉ vào chiếc bàn đá trong sân.
“Kế mỗ đang có rất nhiều nghi hoặc, thế nên muốn thỉnh giáo đôi điều với Lỗ lão tiên sinh.”
Lão ăn mày nhìn Kế Duyên chằm chằm, sau đó mỉm cười vui vẻ khi nhìn thấy biểu hiện chân thành của hắn như vậy.
Lão nhanh chóng bước ra khỏi phòng, tiến đến bàn đá.
“Đến đến đến! Kế tiên sinh cứ từ từ nói, lão ăn mày ta biết gì nói nấy, không biết thì đành thua!”
Kế Duyên gật đầu, đi tới chiếc bàn trong sân rồi phất nhẹ tay áo.
Trên bàn đã có một ấm trà, còn ấm trà thì bốc khói nghi ngút; trên khay trà còn có một hũ mật ong thơm ngào ngạt.
“Ồ ồ ồ! Mật ong này đúng là một món tốt nha! Trên đời này chỉ có mỗi Kế tiên sinh sở hữu thứ này; lão ăn mày ta lại có lộc ăn rồi!”
Ở đẳng cấp thế này, dĩ nhiên là một nhân vật như lão ăn mày có thể phân biệt được linh vật nào mang tính chất nguy hiểm đến tính mạng.
Năm đó, lão đã cảm thấy loại mật ong trong sân nhỏ của Kế Duyên rất đặc thù, hôm qua còn ăn thêm đồ ăn do Kế Duyên chế biến lại được nếm đến loại mật ong tương tự, thế nên càng xác định điểm này.
Ngay cả mức tu vi bực này của lão ăn mày đều có thể có tác dụng, đây tuyệt không phải vật ẩn chứa linh khí bình thường.
Mà Kế Duyên cũng không hề luyện chế loại mật ong này, tất cả đều là thuần tự nhiên đấy.
Do đó chỉ có thể nói, hoa nhưỡng mật không hề tầm thường.
“Ha ha, nếu Lỗ lão tiên sinh thích, khi nào mật hoa thành thục rồi thì Kế Duyên sẽ đặc biệt giữ lại một bình cho lão.”
“Hai bình nhé!”
Lão ăn mày duỗi ra hai ngón tay, vẫy tới vẫy lui; còn Kế Duyên thì nhanh chóng lắc đầu.
“Không được, không được.
Không phải Kế mỗ keo kiệt, mà do trên đời này khó tìm được loại mật này.
Có thể đong ra một bình như thế, đó là do giao tình tâm đầu ý hợp giữa ta và lão.
Người bình thường, Kế mỗ chỉ lấy ra một muỗng nhỏ là cũng đã có duyên phận với ta lắm rồi đấy.”
Câu “giao tình tâm đầu ý hợp” này khiến lão ăn mày vô cùng vui vẻ.
“Ha ha ha...!xác thật là thế.
Lão ăn mày đương nhiên biết Kế Duyên không phải người keo kiệt.
Vậy, một bình thì một bình.
Nhưng đừng có quên là được rồi! Nếu không, lão ăn mày ngày nào cũng đến ăn xin ở cổng Cư An Tiểu Các cho coi.
Sau giây lát trêu đùa nha, cả hai lập tức đi vào vấn đề chính.
Kế Duyên không hề giấu giếm, kể lại cho lão ăn mày về những biến hóa khác nhau trong sợi tơ vàng và các toan tính của mình.
Nếu người khác chia sẻ những điều này, lão ăn mày cũng chỉ mỉm cười mà nghe.
Nhưng người đang nói là Kế Duyên, dù một vài nội dung nghe có vẻ là trái ngược với “thường thức,” nhưng lão ăn mày vẫn nghĩ sâu tính kỹ một phen vì đây là nội dung được thốt ra từ miệng Kế Duyên.
“Bản thân không thuộc Ngũ Hành, nhưng lại luyện hóa để gán Ngũ Hành vào vật này.
Từ không hóa có, giúp Tiên thiên cân bằng, lại hợp vối Âm Dương…”
Đổi thành người khác nói như vậy, lão ăn mày hẳn là mắng ngay hai chữ “đồ ngu.” Nhưng khi Kế Duyên nói xong, lão lại im lặng phân tích về tính khả quan.
“Đúng vậy, bốn hành kia thì dễ tính, chủ yếu là do Kế mỗ còn thiếu một loại Thổ linh chi vật, nên khó mà thử hóa nhập vào.”
Lão ăn mày tuy vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm run lên.
Lão hiểu được lời này của Kế Duyên, ý là đã nắm chắc hóa nhập