Đến khi Doãn Trọng quay về nhà, lúc này kinh thành đã vào mùa hạ.
Nếu tính cả số nhân thủ được phái đi theo dõi, ngoại trừ lần đầu tiên ra tay bị tổn thất hai người thì những người khác đều bình yên cùng Doãn Trọng trở lại Kinh Kỳ phủ.
Mấy tháng nay, mọi người đều ăn gió nằm sương, dường như chẳng ngủ đủ giấc.
Cho dù Doãn Trọng cũng có chút mệt mỏi, nhưng y xem đây là một kiểu rèn luyện cường độ cao, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ sung sướng.
Sau khi hỏi thăm người hầu trong nhà, Doãn Trọng biết được Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh còn đang xử lý công vụ ở quan thự*, Kế tiên sinh vẫn chưa rời đi.
Vì thế, y quyết định sẽ đến khách xá gặp Kế Duyên trước.
(*Quan thự: nơi làm việc của quan lại)
Vừa bước vào khách xá, Doãn Trọng lập tức nhìn thấy Kế Duyên đang viết chữ ở trong viện.
Thế nên, y chậm rãi bước tới gần, sự chú ý cũng tập trung lên trang giấy.
Đáng tiếc là chữ rất đẹp, dường như văn cũng hay, nhưng xem ra đây không phải là thứ mà phàm nhân có thể đọc hiểu được, dù sao y cũng không thể nhìn thấy rõ.
"Về rồi à? Có thuận lợi không?"
Kế Duyên ngẩng đầu nhìn Doãn Trọng phong trần mệt mỏi.
Lúc cúi đầu tiếp tục viết chữ, hắn thuận miệng hỏi một câu.
"Cũng được ạ.
Ngoại trừ lần ra tay đầu tiên, sau đó cũng không khó khăn lắm..."
Doãn Trọng kể lại mấy lần tập kích cho Kế Duyên nghe.
Nguy hiểm nhất chính là trận đầu tiên.
Tất cả quân sĩ mặc áo giáp đó đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỹ nghệ bất phàm, lại còn có thứ vũ khí lợi hại như cung tên quân đội, kết hợp với cả chiến ý vượt xa đám võ giả giang hồ bình thường.
Ở mấy lần tập kích sau, mặc dù cũng có một vài cao thủ có võ công cao cường nhưng áp lực không bằng, giải quyết cũng nhẹ nhàng hơn.
"Không lưu lại vài người sống để tra hỏi một chút à?"
Doãn Trọng ngồi xuống ghế đá, khẽ cười nói.
"Lưu lại người sống thực ra khá phiền toái, mỗi lần ra tay đều giết sạch.
Về phần sau lưng bọn họ là ai, ta đại khái cũng có thể đoán được một chút.
Cả cha và huynh trưởng thì càng không cần phải nói rồi.
Có người có thể đoán ra, có người không dám đoán."
Kế Duyên cầm bút chấm mực, nhìn Doãn Trọng lộ ra nụ cười.
"Ta thấy ngươi đi làm quan văn cũng rất có tiền đồ đấy!"
"Đừng đừng, tiên sinh đừng nói giỡn.
Ở quan thự có biết bao nhiêu công văn, xử lý hoài không hết.
Ngày này qua ngày khác đều có chuyện phiền lòng.
Còn trong quân doanh, tuy cũng không phải là nơi hưởng lạc, nhưng vẫn sảng khoái hơn nhiều!"
Nói đến đây, Doãn Trọng bỗng nhiên tiến lại gần hơn một chút, nhìn từng chữ của Kế Duyên, nói.
"Kế tiên sinh, trước giờ ta vẫn muốn hỏi một câu, là người tương đối đặc biệt, hay là các thần tiên đều hiền lành gần gũi như người?"
"Tiên sinh như ta đây không phải lúc nào cũng hiền lành.
Phần lớn những người tu tiên đều lấy thiện đối thiện, lấy ác đối ác.
Thực ra cũng không khác gì người thường đâu."
Doãn Trọng nhếch miệng cười cười.
"Tiên nhân và phàm nhân vẫn rất khác nhau mà.
Ít nhất là tiên nhân sẽ trường sinh bất lão, sẽ không chết.
Ví như Kế tiên sinh người, tám phần là khi ta già đi thì người vẫn là như bây giờ."
Kế Duyên đã viết xong chữ cuối cùng trên tờ giấy Tuyên Thành.
Sau khi buông bút xuống, hắn suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi trả lời.
"Có lẽ đến lúc ngươi già rồi thì ta vẫn là dáng vẻ như bây giờ.
Nhưng trường sinh bất lão không giống với vĩnh sinh bất tử.
Kế mỗ chỉ là sống hơi lâu một chút mà thôi.
Trên đời này không có người nào mãi mãi không chết.
Sao nào, có muốn học tiên không?"
Kế Duyên hỏi một câu như vậy, Doãn Trọng cũng gật đầu thẳng thắn nói.
"Quả thật ta từng nghĩ tới chuyện này, ai mà không hâm mộ thần tiên chứ.
Chẳng qua nếu nhìn trạng thái của Kế tiên sinh, ta có cảm giác như rất nhiều thứ đặc sắc ở trong mắt người cũng chỉ là một nụ cười yên tĩnh.
Ta luôn cảm thấy người thiếu đi nhiều niềm vui thú.
Ta như hiện tại vẫn thoải mái hơn.
Huống hồ nhìn tình hình của cha và huynh trưởng, sống quá lâu cũng thật mệt mỏi.
Cứ sống một đời đặc sắc, về sau còn có người nhớ tới là tốt nhất."
Trong đôi mắt xám trắng của Kế Duyên chợt lóe thần quang.
Hắn nhìn Doãn Trọng, cũng cực kỳ đồng ý với lời nói của cậu ta.
"Có sách lưu truyền, có sự tích của bản thân lưu danh hậu thế - đây đều là một loại duyên phận kéo dài, cũng không kém người tu tiên là bao."
"Người đang nói tới cha ta sao?"
Nghe vậy, Doãn Trọng hỏi lại.
Kế Duyên nghiêm túc gật đầu trả lời.
"Đang nói tới cha của ngươi."
Hai người tán gẫu thêm một hồi.
Sau đó Doãn Trọng chuyển đề tài, lại nói đến tình huống hiện tại trong triều.
Không nghĩ tới Kế Duyên nhìn như không quan tâm nhưng thực ra trong khoảng thời gian này, hắn biết hết mọi thay đổi trong đó.
Hắn giúp Doãn Trọng hiểu được phụ thân và huynh trưởng của mình đang làm gì mấy tháng qua, căn cứ vào thủ đoạn phân hóa cùng với việc xử lý thích hợp nhằm nắm giữ thế cục trong tay.
Trong lúc này, hoàng quyền của Dương Hạo càng thịnh hơn so với trước kia, nhưng kỷ cương phép tắc của triều đình cũng càng thêm nghiêm minh mà không mất đi tính linh động.
Sau khi nghe vài ba câu nói của Kế Duyên, ngay cả Doãn Trọng cũng có thể tưởng tượng được sau mấy đời nữa, có thể Hoàng đế sẽ rất khó chà đạp lên kỷ cương phép tắc, nhưng có lẽ đây cũng chính là đang bảo hộ hoàng quyền.
Tại thời điểm Doãn Trọng trở về, dường như một cuộc đấu tranh quan trọng đã kết thúc.
Vào buổi chiều, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh trở về và thấy Doãn Trọng đã quay lại, bọn họ trực tiếp phân phó hạ nhân bày tiệc trong nhà.
Gia đình này quen biết Kế Duyên cũng không phải ngày một ngày hai hay là một, hai năm.
Tuy Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh không dám nói là mình rất hiểu Kế Duyên nhưng cả hai đều minh bạch một chuyện.
Việc ở Kinh thành đã kết thúc, Doãn Trọng cũng đã quay trở lại, đoán chừng Kế Duyên sẽ rời đi sớm thôi.
Đêm hôm trước còn cùng nhau nâng chén, cùng nhau dự tiệc, đến ngày hôm sau, Kế Duyên đã từ biệt người nhà họ Doãn.
Trong lần đấu tranh này, từ khi Hồng Vũ Đế thỏa hiệp thì cũng đã định trước kết cục.
Tuy rằng có một số phương hướng nếu muốn hoàn toàn áp dụng ở Đại Trinh thì vẫn cần thêm thời gian, nhưng sự kháng cự có thể tạo thành uy hiếp cho phái cải cách đã ít đi rất nhiều.
...!
Trước khi rời khỏi kinh thành Đại Trinh, Kế Duyên thong thả dạo bước, chậm rãi đi về phía hoàng thành, sau đó đi vào hoàng cung.
Bất luận là thủ vệ ngoài Ngọ môn quan hay là cấm quân tuần tra qua lại, khi Kế Duyên lướt qua bên cạnh bọn họ, chẳng có ai có phản ứng gì.
Kế Duyên nhìn khí tượng trong hoàng cun, đi thẳng một đường tới Ngự thư phòng.
Hắn thấy Hồng Vũ Đế đang đọc sách, bên cạnh có thái giám đang xử lý một đống tấu chương trên bàn.
Những tấu chương này đều đã được phê duyệt cẩn thận, cần đưa tới quan thự tương ứng.
Không thể không nói rằng mức độ chuyên cần của Dương Hạo vượt xa mấy bậc so với Dương Tông.
Nếu xem khắp cả nước Đại Trinh, nói Dương Hạo là hoàng đế tốt cũng không quá phận.
Giờ