Đối với câu hỏi của Dương Hạo, Kế Duyên đã từng nghe rất nhiều người hỏi rồi.
Nhưng lúc này Hoàng đế hình như cũng không phải thực sự muốn nghe câu trả lời từ miệng Kế Duyên, mà tự mình nói tiếp.
"Là bao nhiêu năm rồi nhỉ? Ít nhất cũng mười năm đúng không? Không nghĩ tới Cô đã sớm gặp được tiên nhân, xem ra Cô và tiên sinh cũng có duyên..."
Dương Hạo ở bên cạnh nói một tràng.
Sau đó bỗng nhiên ý thức được cái gì, lão vội vàng đưa tay mời hắn ngồi xuống sạp êm ở phía đối diện trong Ngự thư phòng.
"Cô cứ mải lo nói chuyện.
Mời tiên sinh ngồi.
Nhanh, chuẩn bị nước trà bánh ngọt."
"Vâng!"
Sau khi Lý Tĩnh Xuân đáp vâng, lão do dự một chút rồi mới cẩn thận rời đi, hầu như cứ ba bước thì lại quay đầu một lần để nhìn Hoàng đế và Kế Duyên.
Lão nhớ tới mấy tháng trước, hình như bản thân đã gặp vị tiên nhân này ở Doãn tướng phủ, nhưng lão cũng không nói ra những lời này.
Kế Duyên cũng không ngồi xuống sạp êm bên kia, mà nhìn lướt qua Ngự thư phòng vài lần, nhìn cách bài trí ở nơi đây.
Cuối cùng, hắn mới nhìn ngự án của Hoàng đế.
"Bệ hạ có thể tiếp tục xem cho xong."
Dương Hạo nhìn thoáng qua quyển sách nằm trên bàn, hơi xấu hổ cười cười, nhưng cũng không che dấu.
Lão cầm quyển sách lên, đánh dấu trang rồi mới khép lại.
"Khiến tiên sinh chê cười rồi.
Nếu có thời gian, ta đọc lại sách này sau cũng được."
Nói xong, Dương Hạo rời khỏi bàn, tự mình đi tới chỗ sạp êm ở phía đối diện.
Lão ngồi ở trên tháp, vỗ vỗ lên mấy cái.
"Mời tiên sinh ngồi.
Tiên sinh không phải là thứ dân hay triều thần, Cô sẽ không kiêu ngạo đến mức để cho một vị tiên nhân đứng trước mặt lâu."
Kế Duyên mỉm cười, không từ chối nữa.
Hắn đi tới trước sạp êm rồi ngồi xuống.
Ngoại trừ nhìn có vẻ hoa lệ một chút, cảm giác cũng chẳng khác ngồi lên mấy cái đệm tầm thường là bao.
"Thực ra Kế mỗ vốn cũng không định hiện thân, nhưng thấy tâm tính bệ hạ thoải mái như thế, lại thấy ngươi có cảm xúc xúc như vậy, nên ta mới ứng tiếng xuất hiện.
Nếu có vấn đề gì muốn hiểu, Kế Duyên có thể nói tự nhiên sẽ nói."
Dương Hạo không hổ là Hoàng đế đã quen với tình huống vượt mức bình thường, hơn nữa bản thân cũng không cố chấp với tiên đạo, tuy rằng lúc đầu có chút kích động, nhưng giờ phút này thì lại bình tĩnh hơn một chút; đương nhiên, cảm giác hưng phấn vẫn còn.
"Cô quả thật có rất nhiều chuyện muốn biết.
Nếu tiên sinh đã nói như vậy, vậy Cô muốn hỏi..."
Nói xong, Dương Hạo trầm mặc một hồi, sau đó lại nhìn Kế Duyên đang ngồi ở bên cạnh.
"Tuy rằng tiên sinh là tiên nhân nhưng sẽ không nhúng tay vào sinh tử của phàm nhân, đúng không?"
"Ồ? Tại sao bệ hạ lại chắc chắn như vậy?"
Kế Duyên có chút tò mò.
Hắn vốn tưởng rằng cho dù là Dương Hạo, cũng sẽ cầu tiên dược gì đó, dù sao ít nhiều cũng sẽ có một phần hy vọng.
Dương Hạo cười cười.
"Tiên sinh và Doãn tướng hẳn là quen biết đã lâu, có giao tình cũ với Doãn gia.
Nhưng Doãn tướng sinh bệnh lâu ngày, tiên sinh lại không dùng tiên thuật cứu trị..."
Nói đến đây, vẻ mặt Dương Hạo bỗng trở nên nghiêm túc, cẩn thận hỏi một câu.
"Bệnh của Doãn tướng, là công lao của quốc sư, hay là tiên sinh ra tay vậy?"
"Vốn dĩ mệnh của Doãn phu tử chưa đi tới tuyệt lộ.
Giống như Đỗ Quốc Sư đã nói, một thân Hạo nhiên chính khí gột rửa ba dặm, chỉ khi nào tiêu tan hết thì mới xuôi tay.
Chết vì bệnh là thiên ý, Quốc sư xuất hiện là nghịch thiên.
Nhưng nếu nghĩ lại, đây cũng không phải là một loại thiên ý khác sao..."
Kế Duyên nói xong, nhìn về phía Dương Hạo, nghiêm túc nói.
"Kế mỗ, vẫn chưa ra tay chữa trị cho Doãn phu tử."
Dương Hạo mang theo tâm tình phức tạp, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có một sự mất mát rõ ràng.
"Vậy là tiên sinh chắc hẳn cũng sẽ không cứu Cô rồi.
Tuy Cô là Hoàng đế nhưng đối với bậc tiên nhân như tiên sinh thì địa vị của ta sao bằng Doãn tướng được.
Về phần vinh hoa phú quý...!Ha ha ha..."
Dương Hạo tự nghĩ rồi tự cười.
Dù sao lúc nghĩ đến thứ gọi là vinh hoa phú quý, lão cũng cảm thấy rất không thú vị.
"Đúng rồi, tiên sinh và Doãn tướng là mối giao tình cùng vai phải lứa, là bạn bè ngang hàng.
Nếu vậy thì Doãn tướng có biết tiên sinh là tiên nhân không? Khó trách Doãn tướng bất phàm như vậy, có thể làm bạn với tiên nhân, thật khiến người ta ao ước..."
Lúc này, lão thái giám bưng mâm đi vào.
Thường thì trà nước điểm tâm sẽ do cung nữ dâng lên, nhưng lão cảm thấy để những người khác tiến vào thì không thích hợp cho lắm, cho nên tự mình làm luôn.
"Bệ hạ, tiên trưởng, đây là nước trà và điểm tâm!"
Trên bàn làm việc của sạp êm bày bốn đĩa bánh ngọt tinh xảo và mứt hoa quả.
Lúc lão thái giám đang muốn bưng ấm rót trà, Dương Hạo lại xua tay ngăn lão lại.
Sau đó, lão hoàng đế tự mình cầm lấy ấm trà, rót vào chén cho Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, mời dùng."
"Ha ha, cung kính không bằng tuân mệnh."
Kế Duyên cầm lấy chén trà thưởng thức một ngụm.
Đáng tiếc, tuy đây là do đế vương tự mình rót trà nhưng cũng không thể làm cho hương vị nước trà ngon hơn được.
Hơn nữa, hắn cũng có thể cảm giác được, cho dù bản thân Dương Hạo là đế vương nhưng đối mặt với Kế Duyên hắn thì người nào đó dường như vẫn có chút khẩn trương.
Chắc hẳn đây là một cảm giác mà Dương Hạo đã lâu không có đấy nhỉ.
"Nước trà có hợp khẩu vị của tiên sinh không?"
"Không tệ."
"Tiên sinh nếm thử trà bánh này nữa đi.
Tất cả đều được lựa chọn kỹ càng trong mấy trăm loại điểm tâm đấy."
Kế Duyên nhìn bốn cái đĩa nằm trên bàn.
Ngoại trừ một đĩa mứt hoa quả, ba đĩa điểm tâm khác đều có màu sắc khác nhau.
Mỗi một miếng điểm tâm đều được chạm trổ tỉ mỉ, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Hắn cảm thấy món này không dùng để ăn.
Thấy Kế Duyên cầm một khối bánh đưa vào miệng nhai kỹ, Dương Hạo lại hỏi một câu.
"Tiên sinh cảm thấy hương vị như thế nào?"
Kế Duyên trả lời thật lòng, gật đầu khẳng định nói.
"Ăn ngon lắm!"
"A, vậy thì tốt rồi.
Ta còn lo tiên nhân chỉ ăn gió uống sương, không quen đồ của phàm nhân."
"Ha ha, bệ hạ nghĩ nhiều rồi.
Tiên nhân cũng là người, ngay cả là quyển Chồn Hoang Xấu Hổ trên ngự án, cũng không phải chỉ có phàm nhân mới cảm thấy hứng thú.".
Ngôn Tình Ngược
Ánh mắt Dương Hạo sáng lên.
"Tiên sinh muốn xem không? Cô lấy nó cho ngài."
"Hoàng Thượng, để lão nô đi lấy là được rồi!"
Lão thái giám ở bên cạnh rốt cục đã nắm bắt được cơ hội thể hiện.
Lão vội vàng đi về phía ngự án đối diện, cầm quyển sách ở bên trên, giao cho Dương Hạo.
"Tiên sinh, sách đây ạ."
"Tốt lắm!"
Kế Duyên nhận lấy cuốn tạp văn kia.
Mặc dù sách này có miêu tả mấy cảnh tục tĩu nhưng về chỉnh thể thì đây là một câu chuyện xưa cuốn hút.
Chồn hoang ở trong sách còn hấp dẫn hơn những nữ tử bình thường mấy phần, nhất là loại cảm giác hấp dẫn ẩn giấu trong văn tự, không phải là thứ mà mấy cuốn sách chỉ viết về sắc tình có thể