“Sở Tuệ Linh, em nghe rõ những lời anh cả nói đây.
Đàn ông trên thế giới này rất nhiều, không yêu người này thì yêu người khác.
Rất nhiều đàn ông tốt hơn thằng nhóc họ Đặng đó.
Nó đã dám có phụ nữ bên ngoài thì rứt khoát đá nó đi.
Chuyện đêm qua coi như không có gì sảy ra.
Từ bây giờ em ở lại đây cùng với hai anh.
Bọn anh vẫn dư sức lo được cho em gái mình.” Vũ Hữu Trạch để tay cho em trai xử lý còn bản thân chỉ lo cho em gái mà trầm ổn lên tiếng.
Vai câu nói đã quyết định mọi chuyện đâu ra đó.
“Anh đồng ý với suy nghĩ của anh cả.
Em cũng không cần ra ngoài bôn ba nữa, ở lại Ý bọn anh dẫn dắt em lập nghiệp là được.” Vũ Hữu Quân tay thì giúp anh trai nhặt mảnh thủy tinh còn ghim trong tay rồi xử lý bôi thuốc miệng tiếp lời anh trai.
Anh cũng có suy nghĩ giống với anh trai.
Cả nhà có mỗi một viên ngọc mà để em gái bên ngoài bôn ba chịu khổ thân làm anh trai như bọn họ không chịu được.
Nếu không phải do Dượng nhất quyết muốn để Tuệ Linh tự lập bên ngoài thì hai người họ đã đưa em gái về dưới cánh của mình mà bảo vệ rồi.
“Vâng, em nghe các anh.” Tuệ Linh ngồi dưới sàn cụp mắt nhẹ giọng đáp.
Sáng nay khí cô quyết định lên máy bay sang Ý thì đã không có ý định trở lại Pháp nữa rồi.
Tạm thời cô sẽ ở lại với các anh để ổn định tâm lý trước.
“Nghe nói em đang làm cho một công ty tại Pháp, nếu đã quyết định ở lại đây anh hai giúp em nghỉ việc chỗ đó.
Em tạm thời cứ nghỉ ngơi trong lâu đài chơi với Lạc Vy hoăc cùng chị dâu đi chơi đây đó thoải mái một thời gian, mọi việc anh xử lý cho em.
Thằng nhóc kia em cũng đừng liên lạc nữa, nếu nó dám sang đây anh sẽ cho nguời đánh gãy chân nó.” Vũ Hữu Quân tay cầm băng gạc chuyên tâm băng bó cho anh trai nhưng lời nói ra thì đầy mùi đe dọa.
“Xong rồi, lát nữa em gọi bác sĩ tới xem kĩ hơn cho anh.” Nói xong anh thu dọn hòm y tế đứng lên mang đi cất.
“Em biết rồi.
Sẽ không liên lạc nữa.” Cô nhẹ giọng đáp.
Cô biết những lời anh hai nói được sẽ làm được.
Sợ rằng cô liên lạc với Đặng Lâm thì anh sẽ sang đây tìm cô.
Lời anh hai nói không phải để đe dọa, nếu anh ấy mà gặp Đặng Lâm thật có khi sẽ đánh anh thật.Với cái tính cách và công việc của anh hai cô biết anh không dọa cô.
Với sự bao che mà các anh dành cho mình cô biết các anh đã rất nhẫn nhịn để không trực tiếp đi tính sổ với Đặng Lâm.
Nếu không phải nể mặt mối quan hệ lâu năm của hai nhà Sở Đặng cùng với tình cảm bao năm của em gái thì Đặng Lâm lúc này e rằng lành ít giữ nhiều.
Nhớ hồi nhỏ còn đi học cô bị bạn nam cùng lớp nói là đứa không có mẹ yêu thương.
Khi trở về đã trầm mặc cả ngày không nói chuyện, sau khi các anh biết hôm sau liền trốn các bác chạy tới trường đánh cho đám nhóc đó một trận.
Sau đó bị kiểm điểm, bị các bác đánh đòn nhưng không khóc lấy