Tuệ Linh ở trong lâu đài của anh trai chơi với cháu gái tới vui vẻ quên trời quên đất.
Sau khi ăn cơm trưa thì chơi với bé con Lạc Vy.
Hai cô cháu chơi muốn hết buổi trưa, mẹ con bé nhìn không được nữa đành phải tách ra cho nhóc con đi ngủ.
Chơi quá nhiều đến tối bé con lại không chịu ăn tối mà ngủ sớm.
"Út, lên thư phòng gặp anh." Anh cả Vũ Hữu Trạch để lại một câu rồi đi lên lầu.
Tuệ Linh chậm rì rì nhấc bước chân theo sau.
Cô biết sớm muộn gì anh cả cũng sẽ hỏi tới, cô được chơi với Lạc Vy lâu nhưu vậy đã là anh cả rộng lượng rồi.
Truyện Cung Đấu
"Anh cả, anh hai.
Em tới rồi." Tuệ Linh đẩy cửa đi vào thấy hai anh đang ngồi nhưu hai đại thần ở kia thì rụt rè đi vào lý nhí nói.
"Em không làm gì sai thì sợ cái gì.
Đi vào đây ngồi xuống." Anh cả nhìn cô em gái rụt rụt rè rè chậm rì rì không chịu đi vào thì lên tiếng.
Mệnh lệnh vừa ban xuống Tuệ Linh chân như gắn động cơ bước vài bước đã tới trước mặt anh trai ngồi nghiêm túc xuống ghế.
Bình thường cô có thể ngang bướng không nghe lời nhưng ở trước mặt anh cả vẫn là bộ dạng đứa em gái nhỏ ngoan ngoan nghe lời.
Đặc biệt sợ anh cả.
Chính vì vậy lúc sớm chỉ dám gọi cho anh hai Vũ Hữu Quân chứ không dám gọi anh cả.
Sợ anh cả nổi giận sẽ trực tiếp bay sang Pháp túm cô về chứ không cần đợi cô tự qua đây nữa.
"Sáng nay khóc lóc cái gì với anh hai em.
Ngoan ngoãn kể hết anh cả nghe xem.
Để xem em đã làm ra chuyện tày đình gì mà khóc lóc thảm thiết như vậy." Giọng điệu anh cả vô cùng kinh bỉ đứa em gái như cô mà nói.
Ý anh ấy rất rõ ràng, đã lớn như vậy rồi còn khóc lóc với anh trai tới mực chạy từ Pháp qua đến Ý để trốn.
"Được rồi anh cả.
Để xem bé út nói thế nào.
Chưa gì đã âm dương quái khí như vậy.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng anh bắt nạt con bé chứ không phải anh trai con bé đâu." Cuối cùng vẫn là anh hai thương cô nghe giọng điệu của anh cả thì đứng ra bảo vệ em út.
"Hic, vẫn là anh hai thương em nhất, anh cả thật xấu." Tuệ Linh cậy có anh hai che trở cũng không sợ anh cả nữa bắt đầu dở dọng còn sụt sùi vờ như sắp khóc đến nơi.
Thế nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống vẻ mặt sắp khóc.
"Đừng có đánh trống lảng.
Rốt cuộc sảy ra chuyện gì mà sáng sớm lại gọi cho anh khóc lóc khổ sở như vậy chứ hả? Chẳng lẽ thằng nhóc đó bắt nạt em?" Anh hai không chiều cô quá được 2 phút cũng đã bắt đầu hỏi chuyện.
Vừa nghe anh hai hỏi vậy vết thương lòng của cô như bị đào ra "oa" một cái khóc lớn như đứa trẻ bị bắt nạt mà chạy qua chỗ anh hai ôm anh khóc thật lớn.
Mặt trôn chặt vào vai anh hai khóc nấc không thôi.
Hai anh trai nhìn biểu hiện có chút quá của em gái cũng không khỏi giật mình nhìn nhau.
Trong suy nghĩ của hai anh đã rất lâu rồi không thấy em gái khóc lóc khổ tâm như vậy.
Giống như đã chịu rất nhiều tủi thân mới tìm về anh trai khóc lóc tố cáo.
"Được rồi, được rồi đừng khóc.
Nói anh hai nghe đã sảy ra chuyện gì.
Có phải thằng nhóc đó thực sự bắt nạt em hay không." Anh hai để cô em gái này khóc trên vai quay sang nhẹ vỗ về hỏi.
Người có thể làm em gái anh khóc vào lúc này nếu không phải Dượng ở nhà thì chỉ có tên nhóc Đặng Lâm kia mà thôi.
Từ nhỏ đứa em gái số khổ này của anh đã được mọi người cưng chiều.
Dượng lại càng thương con bé vì từ nhỏ mất mẹ, đến nặng lời một câu còn không nỡ thì sao có thể để con bé tủi thân chạy qua tìm các anh khóc lóc được.Vì vậy đối tượng được nghĩ đến đùa tiên chỉ có người ngaoif là Đặng Lâm mà thôi.
"Huhu anh, em phát hiện anh ấy qua đêm với phụ nữ bên ngoài.
Còn không giải thích gì với em." Tuệ Linh nhớ tới giọng nói của người phụ nữ đêm đó trong điện thoại lại càng khóc lớn hơn.
Muốn phát ti3t toàn bộ ấm ức mấy ngày này lên người anh trai.
"Nó dám có người phụ nữ khác bên ngoài?" Anh cả bắt được trọng điểm nheo mắt đầy nguy hiểm hỏi lại.
Cả nhà nội ngoại họ Vũ bọn họ chỉ có một đứa cháu gái bảo bối là Sở Tuệ