"Anh, anh đừng tái phạm sai lầm nữa, em không muốn để cho anh báo thù, em chỉ muốn ở cạnh anh thôi...!Ba mẹ đều mất rồi, em chỉ còn có anh thôi, anh đừng bỏ em lại một mình mà!..."
Chương 12: Bắt hung thủ.
"Đông Đông! Con trai!" Hứa Học Uy lập tức từ dưới đất bò dậy, vọt tới trước lồng sắt, liều mạng lay động, "Con trai! Con trai, con sao rồi?!" Xuyên thấu qua lồng sắt, ông hoảng sợ phát hiện trên cánh tay Hứa Thiên Đông bị cắm vào dây chuyền dịch, bên trong ống truyền dịch lại là một mảnh đỏ tươi, ông thuận theo cái ống nhìn lại, chỉ thấy một đầu khác túi đựng máu đã hơi phồng lên, nhìn bộ dạng tựa hồ dòng máu bên trong đã vượt qua 500cc!!
"Hoa Nhạc Đường! Mày đến cùng muốn làm gì?!" Hứa Học Uy lôi kéo lồng sắt, trong mắt hoàn toàn đỏ ngầu: "Mày muốn báo thù thì báo thù tao! Con trai của tao nó vô tội! Mày buông tha cho nó đi!"
Hoa Nhạc Đường nhìn bộ dạng Hứa Học Uy sốt ruột mà không thể làm gì, gã không khỏi lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Có lẽ là tiếng gào của Hứa Học Uy quá lớn, Hứa Thiên Đông vốn đang hôn mê đột nhiên giật giật thân thể.
Hứa Học Uy thấy thế lập tức kêu to: "Đông Đông! Con không sao chứ?"
Hứa Thiên Đông chậm rãi ngẩng đầu lên —— sắc mặt cậu hơi trắng bệch, cũng không biết là mất máu quá nhiều hay là tác dụng của thuốc mê chưa tan hết, Hứa Thiên Đông phản ứng hơi chậm chạp một chút, một lúc lâu cậu mới giật giật đôi môi, dùng thanh âm yếu ớt nói: "Ba ba..."
"Đông Đông! Con trai không có chuyện gì đâu! Đừng sợ! Ba ba rất nhanh sẽ tới cứu con!" Hứa Học Uy liền liều mạng lay động lồng sắt, nhưng lồng sắt quá thô cũng quá rắn chắc, Hứa Học Uy căn bản không thể làm gì được nó.
Mà dây truyền dịch cắm ở trên cánh tay Hứa Thiên Đông, đang không ngừng mà đem máu trong người cậu rút đi.
"Hoa Nhạc Đường! Tao van cầu mày! Mày buông tha con trai của tao đi! Đừng lấy máu của nó! Đừng lấy máu của nó!!" Hứa Học Uy lớn tiếng xin Hoa Nhạc Đường, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.
"Muốn cứu con trai mày? Dễ thôi!" Hoa Nhạc Đường chỉ vào trang bị bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng mà nói: "Mày thấy rồi đi, đây là một cái đòn bẩy, hiện tại bởi vì một bên chìm, cho nên máu của con mày sẽ không ngừng chảy.
Chỉ cần mày có thể nghĩ biện pháp đem bên này nâng cao lên, cao hơn cánh tay của con trai mày, như vậy máu sẽ lưu trở lại."
Hứa Học Uy sốt sắng mà nhìn cái đòn bẩy đặc chế kia, hai đầu của nó đều có túi đựng máu, bên trái liên kết với cánh tay của Hứa Thiên Đông, bên trong đã đựng không ít máu, bên phải lại trống rỗng, ống truyền dịch vẫn luôn hướng phía dưới, kéo dài tới bên chân ông...
Hứa Học Uy toàn thân đột nhiên run lên, ômg đã hiểu dụng ý của Hoa Nhạc Đường.
"Xem hiểu chưa? Muốn cứu con trai mày, thì tự mày phải cố gắng." Hoa Nhạc Đường kéo tới một cái ghế ngồi xuống, chờ trò hay mở màn.
"Có phải là tao lấy máu của mình, thì mày sẽ thả con trai tao ra."
"Mày yên tâm, tao không máu lạnh như mày đâu, " Hoa Nhạc Đường gằn từng chữ nói: "Tao sẽ không hại người vô tội."
Hứa Học Uy đứng thẳng bất động trong chốc lát, sau đó, ông chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhặt lên kim tiêm trên đất.
Nhìn thấy động tác của ông, trên mặt Hoa Nhạc Đường lộ ra nụ cười thoả mãn: "Ồ đúng rồi, tao phải nhắc nhở mày một chút, chỉ cần bên này của mày nhiều máu hơn so với bên kia, thì con trai mày sẽ không phải chịu khổ nữa.
Cho nên, mày cần phải tăng nhanh tốc độ nha!"
Thân thể Hứa Học Uy run lên, ông dùng bàn tay run rẩy gỡ bỏ nắp ống tiêm, sau đó đem mũi kim nhắm ngay động mạch của mình, tàn nhẫn mà đâm xuống...
***
Cục cảnh sát.
"Thế nào?" Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm nhanh chân chạy vào bàn làm việc của Thẩm Hạo.
"Điện thoại di động của tên này đã tắt máy." Thẩm Hạo đang ngồi trước máy vi tính, trước mặt là hai màn hình máy vi tính.
Cậu dùng tay chỉ vào bản đồ hiển thị trên màn hình máy tính bên phải, nói với hai người: "Thế nhưng tôi phát hiện tín hiệu di động cuối cùng của hắn nằm ở vị trí này, nếu như chúng ta giả định sau khi hắn tắt máy không hề rời đi nơi này quá xa, như vậy kẻ tình nghi chắc hẳn vẫn ở quanh đây; mà tín hiệu điện thoại di động thường thường xuất hiện khu vực như thế chỉ có mấy cái, vị trí trùng hợp có hai nơi"
—— đó là hai mảnh đất trong phạm vi năm km.
Trình Tấn Tùng lắc đầu một cái: "Phạm vi vẫn là quá lớn."
"Có phát hiện!" Lý Gia Vũ vọt vào văn phòng: "Từ trong nhà để xe của Hoa Nhạc Đường, tìm được bùn đất, thành phần bên trong có số lượng phấn hoa lan hồ điệp."
"Hoa lan hồ điệp?" Trình Tấn Tùng lập tức chạy vội tới một máy vi tính khác, bắt đầu bắt đầu tìm kiếm, hắn một bên tìm kiếm vừa nói: "Tôi nhớ tới hai ngày trước trên Tv có đưa tin, thời điểm quốc khánh thành phố của chúng ta sẽ tổ chức lễ hội hoa, gần đây có mấy vườn hoa cỡ lớn đều đang chăm bón hoa cỏ chuẩn bị xuất ra thị trường.
" Đột nhiên, mắt hắn sáng mắt lên: "Chính là chỗ này!"...
***
Thời điểm Hứa Thiên Đông lần thứ hai mở mắt ra, thần trí tỉnh táo hơn so với lúc trước.
Cậu rốt cục có thể nhìn thấy phụ thân đang đứng trước mặt mình.
"Ba?..."
"Đông Đông! Đông Đông con đã tỉnh rồi?..."Bất đồng so với lúc trước trung khí mười phần, giờ khắc này âm thanh Hứa Học Uy lộ ra suy yếu rõ ràng.
Hứa Thiên Đông lúc này mới phát hiện, trên cổ tay của cha mình còn cắm vào một cái kim tiêm, dòng máu đỏ tươi dọc theo ống truyền dịch chậm rãi chảy ra.
"Ba! Ba ba làm sao vậy?!" Hứa Thiên Đông lúc này mới phát hiện không đúng.
Cậu mạnh mẽ giãy dụa, thế nhưng sợi dây trên người trói quá chặt, Hứa Thiên Đông làm sao giãy giụa cũng giãy không ra.
"Đông Đông, ba không có chuyện gì, con chớ lộn xộn! Cẩn thận kim tiêm!" Hứa Học Uy nhắc nhở.
Hứa Thiên Đông lúc này mới phát hiện cánh tay của mình còn đang cắm kim tiêm —— còn có người ngồi ở bên cạnh mình.
"Leon?...!Anh làm cái gì vậy?..." Hứa Thiên Đông lấy làm kinh hãi, tiện đà càng thêm dùng lực mà giãy giụa: "Anh mau thả tôi và cha tôi ra đi!"
"Làm gì?" Hoa Nhạc Đường cười lạnh một tiếng, đứng dậy, ngồi xổm bên người Hứa Thiên Đông, chỉ vào Hứa Học Uy nói: "Cậu biết không? Tôi đã từng có một người cha rất tốt, còn có một người mẹ rất yêu thương tôi, thời điểm mẹ tôi mang thai em trai tôi đến bệnh viện ba cậu khám bệnh, ba cậu lại khai đơn thuốc có vấn đề cho mẹ tôi, làm hại em trai tôi sinh ra thì có bệnh! Bởi vì chuyện này, mẹ tôi tự sát, cha tôi cũng vì thế mà buồn bực mệt mỏi đến mức bệnh chết, em trai hiện tại phải dựa vào không ngừng truyền máu mới có thể bảo vệ một cái mạng..." Hoa Nhạc Đường càng nói càng kích động, cuối cùng lôi cổ áo của Hứa Thiên Đông rống to: "Đây chính là chuyện tốt ba cậu làm ra! Ông ta hại chết một nhà của tôi!"
"Không...!Chuyện này không thể nào...!Anh lừa người...!Hứa Thiên Đông lo sợ nghi hoặc mà lắc đầu, cậu nhìn về phía Hứa Học Uy, cầu xin mà nói: "Ba, ba ba nói đi!Ba nói với con đây không phải sự thật đi! Ba nói anh ta đang nói dối gạt người đi!"
Bên trong lồng sắt, Hứa Học Uy nhìn con trai của mình, một mặt áy náy.
"Không...!Không thể..." Hứa Thiên Đông ngây dại, không ngừng tự lẩm