"Ngày ấy...!Chuyện tôi và Thẩm Hạo...!Anh có thể xem như không biết hay không?"
Chương 13: Tiền căn.
Cục cảnh sát.
Hoa Nhạc Đường ngồi ở trong phòng thẩm vấn, đã không còn nôn nóng thô bạo tàn ác như lúc trước, gã dùng giọng điệu vô lực chậm rãi kể lại chuyện xưa của mình: "Ba mẹ tôi và tôi đều rất yêu thích trẻ con, cho nên ba mẹ vẫn luôn dự định sinh thêm một đứa, chỉ là trước đây mẹ đã từng giải phẫu một lần, tu dưỡng rất nhiều năm thân thể mới chậm rãi khôi phục.
Năm ấy Tiểu Lệ sinh ra tôi đã 17 tuổi, thời điểm mới vừa sinh ra béo trắng, đặc biệt đáng yêu.
Lúc đó toàn gia chúng tôi vui sướng đến phát rồ.
Sau đó, tôi thi đậu đại học ở nước ngoài, liền đi Mỹ du học, ban đầu tôi không biết bệnh của Tiểu Lệ, ba mẹ cũng gạt tôi, chỉ nói thân thể em trai tương đối kém, dễ mắc bệnh.
Nhà chúng tôi không phải loại giàu có.
Tôi ở nước ngoài học tập sinh hoạt phải tốn rất nhiều tiền, mỗi lần đến kì nghỉ đông và nghỉ hè liền trực tiếp đi làm công kiếm tiền, mấy năm đầu không về nhà.
Mãi đến tận ba năm trước, tôi đột nhiên nghe nói tin tức mẹ tôi tự sát..."Thời điểm Hoa Nhạc Đường nói tới chỗ này, thân thể không tự chủ run rẩy, tựa hồ liền nhớ lại ác mộng lúc đó: "Ba nói mẹ bị bệnh trầm cảm mới cắt mạch tự sát, lúc đó máu chảy đầy cả một phòng.
Sau đó tôi mới biết, Tiểu Lệ mắc phải bệnh porphyrin.
Bác sĩ nói, bệnh này hẳn là bẩm sinh, mẹ tôi luôn cho rằng đó là lỗi của bà, cho nên vẫn luôn tự trách, mãi lúc sau tôi mới biết..."
Một giọt nước mắt từ trong mắt Hoa Nhạc Đường rơi xuống, Phương Lễ Nguyên đem giấy ăn rút trong hộp ra đưa tới.
Hoa Nhạc Đường không có nhận, chỉ là dùng tay lau đi nước mũi, khịt khịt mũi tiếp tục nói: "Tôi ở nước ngoài có đọc qua sách y học, tìm hiểu về bệnh tình của em trai tôi.
Cha tôi thỉnh thoảng nói cho tôi tình huống của Tiểu Lệ, tôi có thể nghe ra được, tình huống cũng không có gì chuyển biến tốt, bệnh Tiểu Lệ không ngừng tăng thêm.
Cha tôi vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc em trai, rất là khổ cực.
Tôi đã từng nói muốn về nước làm việc giúp ông ấy, nhưng là ông ấy kiên quyết không đồng ý.
Ông ấy nói tôi đã học nhiều năm như vậy, nên học đến nơi đến chốn.
Nhưng là ông ấy thực sự quá mệt mỏi, thân thể cha tôi không tốt, lại chịu đựng nhiều đả kích như vậy, rốt cục cũng ngã xuống..."
Mấy người không tiếng động mà nghe —— cái gia đình này, xác thực chịu đựng quá nhiều cực khổ.
"Tôi kết thúc khoá học chính quy, liền trở về quốc nội.
Tuy rằng tôi không học y khoa, thế nhưng ít nhiều tôi cũng có hiểu biết một chút.
Sau khi về nước, tôi đem tư liệu bệnh tình của Tiểu Lệ đưa cho mấy vị giáo sư xem xét, kết quả một vị giáo sư nói cho tôi, bệnh của Tiểu Lệ hẳn là trong lúc mang thai đã uống phải loại thuốc nào đó mới gây ra biến chứng, lúc đó tôi liền bối rối.
Thời điểm mẹ tôi mang thai Tiểu Lệ vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không uống thuốc bậy.
Tôi nhớ lại đã lâu mới nhớ tới, thời gian mẹ tôi mang thai có bị huyết áp cao, đã từng ở bệnh viện một thời gian..."
"Tôi ngay lập tức liền tìm tới bệnh viện, nhưng mà người ta lại nói không có hồ sơ lưu lại, huống chi đây lại là chuyện của tám chín năm về trước.
Tôi đã từng tìm luật sư để kiện bọn họ, thế nhưng không biết bệnh viện bọn họ dùng thủ đoạn gì, toà án dĩ nhiên nói tôi không đủ chứng cứ không đủ để thụ lí.
Cố tình ngay vào lúc này, tôi thấy tin tức Lý Ngọc Trung nhận được giải thưởng, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra người này, thời điểm năm đó mẹ tôi nằm viện, người này đã đi qua phòng bệnh mẹ tôi rất nhiều lần, còn hỏi mẹ tôi uống thuốc xong thấy thế nào.
Lúc đó tôi cho là bác sĩ quan tâm bệnh tình bệnh nhân, thế nhưng hiện tại nhớ lại mới hiểu được, người này chỉ là đang dò hỏi kết quả thử thuốc mà thôi."
"Cho nên cậu đã đi tìm ông ta, đồng thời giết ông ta?" Thẩm Nghiêm hỏi.
Hoa Nhạc Đường cười khổ một cái: "Ban đầu tôi cũng không muốn giết ông ta, tôi chỉ là muốn hỏi rõ chân tướng năm đó.
Ai biết tôi dĩ nhiên nghe trộm được ông ta gọi điện thoại nói với người khác chuyện ông ta cắt xét khoản tiền trợ cấp bệnh nhân mắc bệnh phorphyrin, ông ta còn nói muốn tìm những đứa trẻ đã dùng thuốc năm đó, để làm đối tượng thí nghiệm năm sàng, phải để những người kia cảm động đến rơi nước mắt...!Tôi lúc đó vừa nghe, nhất thời một cơn tức giận xông thẳng trán.
Tôi xông lên cùng ông ta lý luận, ai biết ông ta dĩ nhiên động tay động chân trước, tôi nhất thời thất thủ, cầm dao đâm vào động mạch cổ ông ta...!Nhìn bộ dạng ông ta bị hút khô máu, tôi đột nhiên cảm thấy, đại khái đây chính là thiên ý, ông trời để tôi thông qua phương thức này báo thù cho bọn họ..."
"Vì vậy cậu liền lấy máu của ông ta."
Hoa Nhạc Đường gật gật đầu: "Chuyện về sau, tôi không nói phỏng chừng các người cũng biết...!Tôi đã giết người, tôi không hối hận, chỉ là Tiểu Lệ đáng thương, nó còn nhỏ như vậy..." Nói tới chỗ này, Hoa Nhạc Đường đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nghiêm và Phương Lễ Nguyên: "Cảnh sát, tôi chỉ cầu các người một chuyện, nhờ các anh tìm được một chỗ tốt nhận nuôi Tiểu Lệ, giúp em ấy chữa bệnh..."
"Chuyện này cậu yên tâm, chúng tôi sẽ làm." Thẩm Nghiêm mở miệng.
Trong mắt Hoa Nhạc Đường tràn ra lệ quang, gã yên tâm gật gật đầu.
***
Bệnh viện Nhân Ái, phòng bệnh khoa huyết dịch.
Hoa Nhạc Lệ nằm ở trên giường bệnh sạch sẽ, một vị bác sĩ nam hơn bốn mươi tuổi đứng bên cạnh giường bệnh, kiểm tra cho đứa nhỏ.
Mà ở phía sau bác sĩ, mẹ Trình đứng ở nơi đó, nhìn hai người trước mặt.
Ở ngoài phòng bệnh, Thẩm Nghiêm nhìn Hoa Nhạc Lệ bên trong, trong ánh mắt lộ ra rất ôn nhu.
"Đứa nhỏ này thật sự rất hiểu chuyện." Trình Tấn Tùng mở miệng.
"Đúng." Thẩm Nghiêm cũng cảm thán nói: "Sau khi chúng tôi bắt anh trai nó, nó nhìn thấy tôi liền hỏi tôi một câu, chú cảnh sát, các người có thể xin cho anh trai cháu đừng để anh trai cháu bị xử tử hình được không...?"
Nhớ lại bộ dạng trong mắt chứa đầy nước mắt của đứa bé kia lúc đó, trong lòng Thẩm Nghiêm thổn thứ một trận.
"Hoa Nhạc Đường thế nào? Có thể xử nhẹ không?" Trình Tấn Tùng hỏi Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm có chút trầm trọng lắc đầu một cái: "Chuyện làm được chúng tôi đều làm rồi, dù sao cậu ta cũng đã giết hai mạng người, còn có ý định giết thêm một người...!Lễ Nguyên đã giúp cậu ta liên lạc luật sư, hy vọng có thể giảm nhẹ một chút." Thẩm Nghiêm thở dài một hơi: "Đứa nhỏ này dù sao chỉ còn mỗi người anh trai này..."
Trình Tấn Tùng gật gật đầu: "Tóm lại đã là anh em ruột, máu mủ ruột già, muốn từ mặt cũng không dễ dàng."
Nghe được câu này, thân thể Thẩm Nghiêm khẽ động.
Anh do dự một chút, xoay qua chỗ khác, có chút chần chờ nói với Trình Tấn Tùng, "Cái kia, Trình tổ trưởng..."
"Hả?" Trình Tấn Tùng quay đầu đi.
Biểu tình Thẩm Nghiêm tựa hồ có hơi không tự nhiên, anh cắn môi dưới, mới tiếp tục nói: "Ngày ấy...!Chuyện tôi và Thẩm Hạo...!Anh có thể xem như không biết hay không?"
"Cái gì?" Trình Tấn Tùng nhất thời có chút không phản ứng lại.
"Ý của tôi là, chuyện tôi và Thẩm Hạo nói ngày hôm ấy, bao gồm quan hệ giữa chúng tôi...!Anh có thể đừng đi hỏi nó được không?" Thời điểm nói những câu này, Thẩm Nghiêm tựa hồ có hơi lúng túng, thế nhưng anh vẫn là tiếp tục nói: "Đứa nhỏ này vẫn luôn rất yêu thích công việc bây giờ, tôi không hy vọng bởi vì tôi mà ảnh hưởng đến công tác và sinh hoạt của nó..."
Trình Tấn Tùng rốt cục phản ứng lại Thẩm Nghiêm đang nói chuyện gì.
Giọng điệu Thẩm Nghiêm nói chuyện rất khách khí, lại mang theo ngữ khí nghiêm túc rõ ràng nói: "Nhờ anh hỗ trợ chăm sóc nó." Bộ dạng này rất khác với hình tượng kiên cường lúc thường của Thẩm Nghiêm.
Trình Tấn Tùng không thể không lần thứ hai cảm thán sức mạnh huynh đệ tình thân thật sự vĩ đại.
"Yên tâm, Thẩm Hạo đứa nhỏ này rất được, người của tổ chúng tôi rất yêu thích cậu ấy.
Kỳ thực hai người chỉ cần không đứng cùng một chỗ, mọi người khẳng định sẽ không nghi ngờ." Trình Tấn Tùng phát hiện ánh mắt Thẩm Nghiêm sau khi nghe lời của mình xong trong nháy mắt trở nên ảm