"Giết người xong có thể thảnh thơi ngồi vẽ lại, người này có phải có bệnh không?..."
Chương 26: Xác định liên quan
Sáng ngày thứ hai, Trình Tấn Tùng vừa đi vào văn phòng, liền nghiêm mặt gọi Thẩm Hạo tiến vào phòng làm việc của hắn.
"Tối hôm qua cậu nói cái gì với anh trai cậu?" Trình Tấn Tùng mở miệng, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình hiền hoà ngày xưa.
Thẩm Hạo ngẩn ra, tiện đà phản ứng lại, cậu có chút không vui nhíu mày: "Em chỉ là dựa theo yêu cầu của anh, đem hồ sơ đưa cho đội trưởng Thẩm, nói cho anh ta biết chúng ta có chút phát hiện mới."
"Bớt giả bộ ngớ ngẩn với tôi đi!" Trình Tấn Tùng đột nhiên vỗ bàn một cái: "Cậu biết tôi hỏi cái gì! Cậu đối xử với anh trai cậu như vậy đấy à?!"
Thẩm Hạo cũng có phần tức giận: "Tổ trưởng, nếu như ở trên công việc em xảy ra vấn đề gì, anh phê bình em hoàn toàn tiếp thu; nhưng là quan hệ giữa em và Thẩm Nghiêm là việc tư.." Thẩm Hạo dừng lại một chút, từng chữ từng câu mà cường điệu: "Nó không liên quan gì tới anh cả."
"Việc tư? Cũng bởi vì cậu ấy không thể về đưa mẹ cậu đi bệnh viện, cho nên cậu cũng dự định để cho cậu ấy phải thay mẹ cậu đền mạng đúng không? Anh của cậu sốt tận 39 độ, cậu cũng không đưa cậu ấy vào bệnh viện? Cậu ấy sốt cao chết đi rồi cậu mới vừa lòng đúng không?!"
"Cái gì?" Thẩm Hạo sững sờ: "Anh ấy phát sốt?"
"Anh của cậu ngày hôm qua phải nhảy xuống sông để bắt nghi phạm, cảm lạnh phát sốt đến 39 độ, thời điểm tôi gặp cậu ấy, cậu ấy đã sốt đến mức thần trí không rõ.
Cậu ấy như vậy cậu còn có thể nhẫn tâm bỏ mặc anh trai mình, rốt cục trong lòng cậu còn có anh trai hay không?"
Thẩm Hạo sửng sốt.
Cậu nhớ tới, tối hôm qua sắc mặt Thẩm Nghiêm xác thực không quá tốt, thì ra là đang phát sốt...!
Trình Tấn Tùng bên kia còn đang tức giận khiển trách: "Anh của cậu đem chuyện năm đó kể cho tôi biết, lúc trước cậu ấy không về nhà cũng là vì cứu người! Cậu ấy là cảnh sát cậu có hiểu hay không! Năm đó cậu còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại cậu lớn như vậy rồi còn không nghĩ thông suốt à?! Cậu cho rằng mẹ cậu chết rồi cậu ấy không thương tâm sao?! Đó là mẹ của một mình cậu chắc?! Cậu nói cậu ấy không cứu mẹ cậu, tôi xem cậu còn không bằng cậu ấy đâu."
Thẩm Hạo kinh ngạc mà nghe Trình Tấn Tùng răn dạy, nhất thời càng không có cãi lại.
Trình Tấn Tùng dạy dỗ một trận, thấy biểu tình Thẩm Hạo có chút thay đổi, lửa giận cũng chậm rãi tiêu tan, hắn thở dài một hơi, cuối cùng mở miệng: "Thẩm Hạo, Trung Quốc có câu châm ngôn, gọi là Tử dục dưỡng nhi thân bất tại (con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ mà cha mẹ lại không còn) cậu hẳn phải biết có ý gì.
Hiện tại ba mẹ cậu đều mất rồi, Thẩm Nghiêm là thân nhân duy nhất của cậu, lẽ nào cậu dự định cả đời đều không để ý đến cậu ấy, đợi đến ngày nào đó cậu ấy thật sự rời khỏi đây cậu mới vui vẻ sao? Cậu suy nghĩ thật kỹ đi."
Lui ra phòng làm việc của Trình Tấn Tùng, Thẩm Hạo vẫn còn hỗn loạn, trong đầu đều là dáng dấp tiều tuỵ của Thẩm Nghiêm đêm hôm qua.
Anh ấy phát sốt? Còn sốt nghiêm trọng như vậy? Tại sao cậu lại không phát hiện ra?...!Không đúng, cậu kỳ thực có cảm giác, lúc đó anh nói chuyện cổ họng khàn đến lợi hại, còn ho khan rất nhiều lần, chỉ là bản thân cậu lựa chọn tận lực quên đi.
Nếu như anh ấy thật sự ở trong phòng làm việc sốt cao một đêm...!
Thẩm Hạo đột nhiên rùng mình một cái.
Hoảng hốt ngẩng đầu, Thẩm Hạo sững sờ, bản thân cậu trong lúc vô tình đi tới cửa phòng tổ trọng án.
Người của trọng án tựa hồ đã bắt đầu bận rộn, Thẩm Hạo xuyên thấu qua cửa sổ đánh giá, chỉ thấy đám người kia đang tập trung cùng một chỗ, nhìn Thẩm Nghiêm cầm hồ sơ trong tay, thỉnh thoảng còn nói hai câu.
Thẩm Nghiêm nhíu lại lông mày nghe những người khác nói chuyện, cho dù mở miệng cũng rất ngắn gọn.
Lúc này áo quần anh sạch sẽ, khuôn mặt nghiêm túc, tiều tụy suy yếu ngày hôm qua đã hoàn toàn không thấy tăm hơi.
Thẩm Hạo có chút kinh ngạc: Nhanh như vậy anh ấy đã đi làm lại? Anh ấy thật sự khoẻ rồi sao?...!
"Ôi chao, Thẩm Hạo? Tại sao cậu cũng tới đây?" Bả vai đột nhiên bị vỗ một cái, Thẩm Hạo sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, là Tần Khải và Tưởng Duệ Hằng.
Tần Khải nhìn bộ dạng ngẩn người của Thẩm Hạo, nhịn không được cười lên: "Tại sao cậu đứng ở đây? Có việc thì đi vào đi."
"À, không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút báo cáo ngày hôm qua các anh xem qua chưa." Thẩm Hạo phản ứng lại, lập tức nói.
"Ồ xem rồi, sáng sớm đội trưởng liền gọi điện thoại nói cho chúng tôi, cho nên tôi đã túm Duệ Hằng tới đây rồi nè." Tần Khải nở nụ cười, mang theo điểm tán thưởng nhìn Thẩm Hạo: "Ui, tôi nói cậu được đó, tôi nghe Tiểu Hải nói, bạn học Phương Mẫn cũng xác nhận, thật sự có loại khả năng này! Thằng nhóc cậu thật sự rất lợi hại a! Sao lại nghĩ ra vậy?"
"Không phải tôi nghĩ, chỉ là tôi phát hiện một vài vấn đề, là Tấn ca nghĩ ra được." Lần thứ hai nghe người ta nói đến Thẩm Nghiêm, so với lúc trước Thẩm Hạo càng cảm giác không thoải mái—— không phải là chán ghét, mà là mang theo một chút hoảng loạn cùng không biết làm sao, vì vậy cậu vội vã quay người: "Không có chuyện gì tôi trở về đây."
"Ôi chao đúng rồi, cậu bảo Tấn ca có thời gian xuống đây một chút! Đội trưởng nói có một số việc muốn cùng anh ấy xác nhận một chút."
"Được." Thẩm Hạo cũng không quay đầu lại.
"Đứa nhỏ này lại làm sao vậy?" Tần Khải nhìn bóng lưng Thẩm Hạo gần như chạy trối chết, không giải thích được sờ sờ sau gáy.
Tưởng Duệ Hằng nhưng lại lưu tâm đến Thẩm Hạo, thời điểm nghe đến Thẩm Nghiêm thằng nhóc kia rõ ràng không được tự nhiên.
"Tần Khải, Duệ Hằng, hai người đứng ở đây làm gì thế?! Mau vào đi!" Trong phòng truyền đến âm thanh Trình Hải Dương kêu to.
Tần Khải lấy lại tinh thần, lập tức lôi kéo Tưởng Duệ Hằng đi vào.
Thẩm Nghiêm nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Tưởng Duệ Hằng cùng Tần Khải tiến vào, lập tức mở miệng: "Thế nào?"
"Tôi không thể không nói, tôi có lúc cũng thật là bị liên tưởng phong phú của các người làm cho kinh sợ." Tưởng Duệ Hằng nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, mới tiếp tục nói: "Trải qua xác nhận, bên trong miệng mũi Phiền Chi Tự và Phương Mẫn trình độ tổn thương cơ bản tương đồng, nói cách khác, lượng thuốc mê bọn họ hít vào cơ bản cùng một nồng độ.
Từ một góc độ này mà nói, hai vụ án xác thực là cùng một hung thủ." Sau khi hắn nói xong liền không nhịn được bỏ thêm một câu: "Có lúc tôi thật muốn đem đầu của Trình Tấn Tùng mở ra nhìn xem, trong đầu cậu ta rốt cục chứa cái gì, mà lại có thể suy nghĩ ra manh mối khó tin như vậy."
"Hình như tôi nghe thấy có người đang khen tôi." Một thanh âm từ ngoài cửa vang lên, Trình Tấn Tùng đi vào văn phòng tổ trọng án, mặt mỉm cười nói cho Tưởng Duệ Hằng.
"Ừ, tôi đang nghiên cứu xem nếu như mở đầu cậu ra, tính khả thi sẽ có bao nhiêu phần trăm." Tưởng Duệ Hằng nhíu nhíu mày.
"Tôi có thể đăng kí hiến tạng, 60 năm sau, cậu có thể yên tâm thực hiện được tâm nguyện." Trình Tấn Tùng tiếp tục hài hước nói, sau đó hai người đều bật cười.
"Anh đến rất đúng lúc, " Thẩm Nghiêm đối với Trình Tấn Tùng chào hỏi: "Anh đến giải thích cho mọi người một chút đi."
"Được." Trình Tấn Tùng thu hồi nụ cười, bắt đầu tiến vào hình thức công tác: "Ngày hôm qua, thời điểm chúng tôi xem lại ảnh chụp hiện trường tử vong của Phiền Chi Tự, ngoài ý muốn, phát hiện ra một hiện tượng, đó là cái chết của Phiền Chi Tự rất giống với một bức tranh sơn dầu nổi tiếng (cái chết của Marat)." Trình Tấn Tùng nói xong, lại đem một bức ảnh tranh vẽ đưa cho mọi người: "Đây là tác phẩm kinh điển tiêu biểu của Jaccques David, nội dung của bức tranh miêu tả lại cái chết của vị chính khách Marat bị đâm chết nằm ở bên trong bồn tắm.
Mọi người đối chiếu bức ảnh chụp thi thể với tranh sơn dầu