"Các cậu có chú ý đến hay không, hung thủ đã từng tỉ mỉ nhìn mặt người bị hại một lúc lâu, nhất định là trên mặt người phụ nữ này có thứ gì khiến cho hắn bỏ đi.
Nói không chắc, hung thủ lựa chọn người bị hại, chính là xem mặt của bọn họ."
Chương 27: Hung thủ xuất hiện.
Tuy rằng Thẩm Nghiêm và Trình Tấn Tùng không có nghiên cứu ra điểm chung giữa hai người chết, thế nhưng thông qua cuộc sống sinh hoạt của Phương Mẫn và Phiền Chi Tự, bọn họ có thể xác định, hai người có khả năng gặp hung thủ ở mấy khu vực, bao gồm quảng trường văn hoá, phòng trưng bày mỹ thuật, hành lang trưng bày tranh ảnh.
Vì vậy những chỗ này liền trở thành vị trí trọng điểm điều tra của mọi người.
Xế chiều hôm đó, 4 giờ chiều.
"Trình Hải Dương! Các cậu có tra được gì không?" Hứa Nhu dùng di động nhắn tin quấy rầy Trình Hải Dương.
Chỉ chốc lát, Trình Hải Dương trả lời lại: "Đừng nói nữa, chị biết bọn em đang ở đâu không? Học viện mỹ thuật XX! Mẹ nó thì ra gần đây bọn họ đang tổ chức cuộc thi vẽ tranh sơn dầu toàn quốc ở quảng trường văn hoá, bọn họ đang tiếp nhận rất nhiều tác phẩm từ khắp nơi đổ về đây! Rất có thể, tên bệnh nhân tâm thần kia cũng là bởi vì việc này mới bắt đầu giết người!"
"A? Nói như vậy, rất có thể hung thủ sẽ xuất hiện ở quản trường văn hoá? Ôi chao các cậu có đi xem hay không?"
"Đương nhiên có a! Đội trưởng vừa nghe nói tin tức này, liền bảo bọn em tới đây, em nhìn mấy bức tranh sơn dầu này, sắp phát ói ra rồi."
"Kết quả thì sao? Có hay không?"
"Không có, không phát hiện được dù chỉ một bức tranh giống với hiện trường phạm tội.
Thầy giáo ở trường mỹ thuật nói với bọn em, tranh sơn dầu cần thời gian làm khô, rất có thể người kia vẫn chưa mang tranh tới đây, thế nhưng đội trưởng và Lễ Nguyên bọn họ, lo lắng hung thủ không hài lòng bức hoạ hiện tại của hắn, khả năng còn muốn giết người."
"Vậy không phải thời gian của mấy cậu rất gấp sao?"
"Đúng a, đội trưởng bảo bọn em xem lại những bức tranh được mang đến, tiếp tục tỉ mỉ sắp xếp kiểm tra một lần.
Buổi tối em và Tần Khải còn phải đi quảng trường văn hoá tìm manh mối.
Em có việc, trước tiên không nói nữa."
Để điện thoại di động xuống, đôi mắt Hứa Nhu chuyển động, đột nhiên xuất hiện hứng thú.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạo ngồi bàn đối diện một chút: "Ha, Thẩm Hạo! Lát nữa đi quảng trường văn hoá với chị không?"
"Hả?" Thẩm Hạo ngẩng đầu lên, có điểm không rõ vì sao: "Đi làm gì?"
"Đi tìm manh mối thôi! Trình Hải Dương bọn họ nói hung thủ khả năng ở chỗ đó."
Nghe được câu này, Thẩm Hạo nhịn không được cười lên: "Chị Tiểu Nhu, người ta nghe đến hung thủ giết người đều tránh không kịp, chị làm sao nghe thấy hung thủ xuất hiện lại muốn đi tìm hắn vậy?"
"Khụ, chúng ta không nói là tới tìm hung thủ, chúng ta chỉ là đi xem một chút.
Trình Hải Dương cùng Tần Khải cũng không hiểu vẽ vời, chúng ta đi, nói không chắc có thể từ góc độ chuyên nghiệp phát hiện được vấn đề a."
"Em chẳng biết gì về mỹ thuật phương Tây đâu." Thẩm Hạo nâng lên sách trong tay, "Em vẫn là tiếp tục học tập đi."
"Nhóc con, trải nghiệm thực tiễn mới là thầy giáo tốt nhất..." Hứa Nhu lại tiếp tục cổ động, thấy Thẩm Hạo cũng không động tâm, vì vậy bĩu môi, ngược lại đi cổ động những người khác.
Thẩm Hạo cười cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đã tới giờ tan việc, Hứa Nhu rốt cục thành công cổ động Lý Gia Vũ cùng Tô Mặc Hàm cùng cô đi mạo hiểm, Thẩm Hạo tới lấy một ly cà phê, một bên trực ban một bên cầm một quyển ( hiện trường giám định học) tiếp tục cố gắng.
Buổi tối phòng làm việc rất là yên tĩnh, Thẩm Hạo rất nhanh liền xem đến mê hoặc.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, điện thoại văn phòng vang lên, làm cho Thẩm Hạo đang chuyên tâm đọc sách sợ hết hồn.
"A lô, tổ pháp chứng đây." Thẩm Hạo nhận điện thoại.
"Thẩm Hạo?" Bên kia truyền đến chính là âm thanh Tưởng Duệ Hằng: "Tấn Tùng ở đấy không?"
"Tấn ca? Ngày hôm nay anh ấy không cần trực." Thẩm Hạo phát hiện âm thanh Tưởng Duệ Hằng có điểm lo lắng, liền hỏi: "Làm sao vậy ạ? Có chuyện gì?"
"Vụ án hoạ sĩ giết người kia, phía bên tôi khả năng lại phát hiện thêm một người bị hại.
Như vậy, tôi gọi điện thoại cho Tấn Tùng, cậu mang dụng cụ giám định chạy tới bệnh viện đi.
"Được ạ!" Thẩm Hạo cúp điện thoại, cấp tốc ôm theo dụng cụ giám định chạy ra ngoài.
Trong lúc Thẩm Hạo xuống xe ở cửa bệnh viện, Trình Tấn Tùng cũng vừa vặn chạy tới.
Hai người đồng thời đi vào bên trong, Thẩm Hạo vừa đi vừa hỏi: "Lại có người bị hại?"
"Ừ, may mắn là không phải người chết." Trình Tấn Tùng vừa đi vừa nói: "Đến liền biết."
Hai người dựa theo phòng bệnh Tưởng Duệ Hằng nói tìm kiếm, Thẩm Nghiêm đã tới trước, đang cùng Tưởng Duệ Hằng nghiên cứu cái gì đó.
Nghe đến tiếng bước chân, hai người đồng thời ngẩng đầu, Thẩm Nghiêm nhìn thấy Thẩm Hạo không khỏi sững sờ, mà Thẩm Hạo cũng có chút ngoài ý muốn ngẩn ra.
Hai người khác hiển nhiên không chú ý tới chi tiết nhỏ này, Trình Tấn Tùng hỏi Tưởng Duệ Hằng: "Thế nào? Người ở đâu?"
Tưởng Duệ Hằng chỉ chỉ nữ bệnh nhân vẫn còn đeo máy trợ thở nằm trên giường bệnh: "Kia, vẫn còn đang hôn mê bên trong."
Trình Tấn Tùng nhìn người bị thương bên trong phòng hỏi: "Cô ấy làm thế nào trốn ra được?" Dựa theo phương thức hành hung của hung thủ lúc trước, người bị hại một khi bị trúng thuốc mê chẳng mấy chốc sẽ bị giết, rất khó có cơ hội trốn thoát."
Nghe nói như thế, Tưởng Duệ Hằng cùng Thẩm Nghiêm nhìn nhau liếc mắt một cái.
"Làm sao vậy?" Thẩm Hạo chú ý tới biểu tình hai người, vì vậy mở miệng hỏi.
Trình Tấn Tùng cũng xoay đầu lại.
"Cô ấy không phải trốn ra được, " Thẩm Nghiêm mở miệng giải thích: "Hai người xem xong camera theo dõi có thể hiểu được."
Bốn người đi tới phòng quản lí bệnh viện, Thẩm Nghiêm mượn một máy vi tính, đem một cái usb cắm vào.
Anh vừa thao tác vừa nói: "Đây là hình ảnh quay được từ bên trong camera giao thông cảnh sát trực ban phát hiện ra."
Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo đồng thời nhìn về phía màn hình.
Thời gian biểu hiện chính là 11 giờ hơn tối hôm qua, tại một ngã tư đường, một người loạng choà loạng choạng mà xuất hiện ở bên phải màn hình.
Người kia tóc dài, vừa nhìn chính là phụ nữ, người phụ nữ này bước chân lảo đảo tập tễnh, bộ dạng vừa nhìn chính là thần trí không tỉnh táo lắm.
Cô đi tới giữa đường, kết quả bị một chiếc xe Jeep đụng vào, tài xế kia dĩ nhiên không có xuống xe nhìn người bị thương, mà là trực tiếp gia tốc, nghênh ngang rời đi.
"Đây là quá trình người phụ nữ bị tông vào.
Hai người chú ý tới trạng thái tinh thần của người bị hại đi?"
Trình Tấn Tùng cùng Thẩm