Trình Tấn Tùng nhớ lại một chút, buổi sáng sớm hôm đó, hắn đã từng gọi Thẩm Hạo vào phòng, mạnh mẽ phê bình một trận...!Nghĩ tới đây hắn bật cười, xem ra, đứa nhỏ này còn có thể cứu.
Chương 28: Đáp án.
Thời điểm bốn người chạy vội tới quảng trường, đã là buổi tối hơn chín giờ.
Lúc này sắc trời đã tối đen từ lâu, mà bốn phía quảng trường đèn rất sáng, chiếu sáng rực nơi này giống như đang vào ban ngày.
Trên quảng trường rộn rộn ràng ràng, tản bộ, nhảy dây, khiêu vũ, vẽ vời, đủ loại kiểu dáng, mọi người đều đang tiến hành hoạt động của mình, vô cùng náo nhiệt.
Nhận được thông báo Trình Hải Dương cùng Tần Khải từ một bên quảng trường chạy tới, đã chờ ở nơi này.
Thẩm Nghiêm thuyết minh sơ qua một chút, liền đem bức ảnh lấy từ camera đưa cho mọi người, sau đó để cho mọi người phân công nhau hành động.
Sáu người phân tán ra, cầm bức ảnh đi xung quanh tìm kiếm kẻ tình nghi.
"Tấn ca?" Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc xuất hiện ở bên tai.
Trình Tấn Tùng quay đầu lại, là Tô Mặc Hàm, mà bên cạnh cậu còn có Lý Gia Vũ đứng bên cạnh, hai người có chút ngoài ý muốn nhìn mấy người.
"Tại sao các cậu lại ở đây?" Trình Tấn Tùng có chút giật mình.
"Tiểu Nhu nói muốn tới tìm manh mối, kết quả kéo chúng tôi tới đây." Lý Gia Vũ nhìn mấy người mang vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hung thủ khả năng đang ở quảng trường này." Trình Tấn Tùng hạ thấp giọng nói.
"Cái gì?!" Lý Gia Vũ lấy làm kinh hãi.
Thẩm Nghiêm dăm ba câu nói ra manh mối phát hiện được cho mọi người, Lý Gia Vũ vừa nghe vừa nhìn bức ảnh, cũng nhíu mày.
"Thế nào? Có nhìn thấy người nào tình nghi không?" Tưởng Duệ Hằng hỏi Lý Gia Vũ.
Lý Gia Vũ lắc đầu một cái: "Quá mơ hồ.
Hơn nữa nơi này có mấy người có hình thể khá giống tên hung thủ này."
"Hung thủ đã ký ngày vẽ lên bức hoạ người bị hại, chúng ta có thể dựa theo manh mối này để tìm." Thẩm Nghiêm đem tranh ảnh phát cho hai người bọn họ, vì vậy Lý Gia Vũ cùng Tô Mặc Hàm cũng nhanh chóng gia nhập đội tìm kiếm.
Lý Gia Vũ, Tưởng Duệ Hằng cùng Thẩm Hạo một tổ, Lý Gia Vũ một bên xem bức ảnh một bên quan sát hoạ sĩ, mà Tưởng Duệ Hằng thì lại tiến tới bên người Lý Gia Vũ.
"Cậu đi cùng Hứa Nhu để cảm nhận thế giới hai người à?" Thấp giọng thì thầm, âm thanh mang theo mùi vị khiêu khích.
"Thế giới hai người gì cơ?" Lý Gia Vũ trợn mắt trừng Tưởng Duệ Hằng một cái: "Còn có Mặc Hàm đi cùng đấy?"
"Cho nên tôi cũng ăn dấm chua của Mặc Hàm."
Lý Gia Vũ đứng lại, nhìn nụ cười và vẻ mặt ám muội của Tưởng Duệ Hằng, lườm một cái nói: "Anh còn thời gian tán gẫu à?"
Mắt thấy Lý Gia Vũ sắp tức giận, Tưởng Duệ Hằng lập tức thu liễm một chút, hắn cười cười nhìn chung quanh: "Đúng rồi, Hứa Nhu đâu rồi?"
"Về rồi."
"Về rồi? Không phải cô ấy nói đi tìm manh mối à?"
"Đúng..." Lý Gia Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Sau khi mấy người chúng tôi tới quảng trường, cô ấy liền tìm một hoạ sĩ vẽ chân dung, nói là chán quá giết thời gian một chút.
Hai người chúng tôi mới vừa tìm mấy người tổ trọng án hàn huyên không bao lâu, cô ấy lại cầm một bức họa trở về."
Tưởng Duệ Hằng phì một tiếng bật cười: "Ừ, đúng là tác phong của Hứa Nhu."
"Cô ấy còn nói khoác với chúng tôi, nói hoạ sĩ khen dung mạo của cô ấy đẹp, nói gương mặt của cô ấy rất đối xứng." Nói tới chỗ này, Lý Gia Vũ cũng bất đắc dĩ mà bật cười: "Được người ta khen hai câu đã bay tới mây xanh rồi..."
Hai người đang cười nói, Thẩm Hạo phía sau lại đột nhiên dừng bước.
Cậu trợn mắt lên, thẳng tắp mà ngây người.
"Thẩm Hạo, làm sao vậy?" Lý Gia Vũ quay đầu lại.
Thẩm Hạo đột nhiên phản ứng lại, cậu lật qua lật lại bức ảnh, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi: "Hoạ sĩ kia ở đâu?"
"Hoạ sĩ kia?" Lý Gia Vũ nhìn chung quanh một chút: "Hình như không thấy..."
"Anh gặp hắn lần cuối vào lúc nào!"
"Trước khi Tiểu Nhu về nhà, người kia vẫn còn ở đó..." Lý Gia Vũ nhìn sắc mặt Thẩm Hạo càng ngày càng khó coi, truy hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ là cái người kia?"
Vậy mà, Thẩm Hạo nghe được câu này sắc mặt càng thêm kém, cậu không trả lời Lý Gia Vũ, quay người chạy đến chỗ Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm, một mặt lo lắng nói: "Hỏng rồi! Hứa Nhu khả năng gặp nguy hiểm!!"
Thẩm Nghiêm, Trình Tấn Tùng và Tô Mặc Hàm cùng một tổ đang đi điều tra, nghe được câu này, ba người đều không khỏi giật mình.
Đi theo phía sau Thẩm Hạo Tưởng Duệ Hằng cùng Lý Gia Vũ chạy tới cũng sợ hết hồn.
"Thẩm Hạo, xảy ra chuyện gì? Cậu từ từ nói." Trình Tấn Tùng bình tĩnh mở miệng.
"Em đã biết tiêu chuẩn chọn người của hung thủ, hắn là dựa vào gương mặt đối xứng của người đó." Thẩm Hạo nói xong lại tìm ra bức ảnh hai người chết: "Ban đầu, thời điểm em xem bức ảnh hai người này luôn cảm thấy có điểm không đúng, vừa nãy em nghe anh Gia Vũ nói chuyện em mới nhớ tới, mặt của hai nạn nhân đều cực kỳ đối xứng, còn lý do hắn bỏ qua người bị hại thứ ba là vì..." Thẩm Hạo dừng một chút, nhanh chóng tìm ra bức ảnh người phụ nữ bị thương trong điện thoại di động: "Là bởi vì mặt của người này bị nổi mụn."
Mấy người đồng thời đến gần xem, quả nhiên, bên trong bức tranh phác hoạ người bị hại, trên mặt trơn bóng, mà bức ảnh chụp trong bệnh viện vừa nãy, má phải của người phụ nữ bị thương có nổi lên vài cái mụn."
Thẩm Nghiêm nhìn bức ảnh một chút, cau mày nói: "Tiểu Hạo, em xác định?" Dù sao, "Bởi vì gương mặt đối xứng mà giết người" cái kết luận này có chút quá mức khó lòng tin tưởng, so với lời giải thích giết người vì ham mê vẽ vời càng không thể tin được.
"Tôi xác định." Thẩm Hạo nhìn Thẩm Nghiêm, trong ánh mắt không có một chút do dự.
Lý Gia Vũ nhớ lại hơn nửa tháng trước mọi người ở văn phòng từng sử dụng hệ thống giám định gương mặt, anh nói với Thẩm Hạo: "Thẩm Hạo, tôi hiểu ý của cậu, chỉ là, loại đối xứng này rất khó phát hiện được, hung thủ khả năng bằng mắt thường làm sao có thể phán đoán mặt ai đối xứng hay không đối xứng."
"Chuyện này cũng không nhất định, " Trình Tấn Tùng liếc nhìn bức ảnh người bị hại mở miệng: "Các cậu xem mấy người này, hai bên quai hàm của họn họ rất tương xứng, cả đầu tóc cũng vậy; hơn nữa, trên mặt của bọn họ không có bất kỳ vết tích mụn hay sẹo này, người phù hợp với điểm này kỳ thực không nhiều."
Mấy người nhìn bức ảnh một chút, phát hiện nghe Trình Tấn Tùng phân tích xác thực có mấy phần đạo lý.
"Hiện tại mấu chốt chính là hung thủ rất có thể đã để ý tới chị Tiểu Nhu!" Thẩm Hạo sốt ruột mà nói: "Anh Gia Vũ nói người kia tán thưởng gương mặt Tiểu Nhu rất đối xứng."
"Cái gì?" Mấy người đồng thời nhìn về phía Lý Gia Vũ.
Sắc mặt Lý Gia Vũ có phần nghiêm trọng gật gật đầu: "Lúc Tiểu Nhu vẽ xong trở lại, xác thực có nói với chúng tôi hoạ sĩ kia khen mặt cô ấy rất đối xứng, hơn nữa..." Lý Gia Vũ dừng một chút, lo âu mở miệng: "Cô ấy còn nói cho người kia, cô ấy đã từng làm qua phân tích, kết quả cho thấy tỉ lệ gương mặt của cô ấy rất hoàn hảo."
"Tên họa sĩ kia sau khi Tiểu Nhu về nhà liền không thấy tăm hơi, rất có thể hắn đang có ý định ra tay với chị ấy!!" Thẩm Hạo sốt ruột mà nói.
"Nhanh chóng gọi điện thoại cho Hứa Nhu!" Thẩm Nghiêm quát to một tiếng, quay người chạy ra bên ngoài: "Mọi người lên xe, đi đến nhà Hứa Nhu!!"
Giờ khắc này, nhà Hứa Nhu.
Điện thoại di động trên bàn rung lên từng đợt, phát ra tiếng chuông đô đô yếu ớt.
Bên cạnh điện thoại là một bức tranh phác hoạ chân dung, bên trong bức tranh là gương mặt hoàn mỹ của Tiểu Nhu, ngay cả nụ cười cũng cực kì cân xứng.
Điện thoại sáng đèn, nhưng thủy chung không có người nghe.
Cả căn phòng rất là yên tĩnh, chỉ có bên trong phòng tắm truyền đến một trận tiếng nước.
"Không được! Điện thoại Hứa Nhu trước sau không có người nhận" Trình Tấn Tùng lo lắng nói.
Thẩm Nghiêm càng thêm dùng sức mà đạp chân ga.
Mấy phút sau, Hứa Nhu cuối cùng từ trong phòng tắm đi ra, cô mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, vừa lau tóc vừa hát lên.
Hôm nay là ngày thứ nhất cha mẹ Hứa ra ngoài du lịch, cô có thể ở nhà tùy tiện sống phóng túng, không cần phải nghe mẹ Hứa thao thao bất tuyệt, tâm tình Hứa Nhu quá tốt.
Điện thoại di động lại vang lên, Hứa Nhu cầm điện thoại di động lên, thấy là Trình Tấn Tùng gọi tới, liền gọi lại: "Không phải chứ?! Chẳng lẽ lại có vụ án?..."
"A lô? Tấn ca?"
"Tiểu Nhu em đang ở nhà hả?" Đầu bên kia điện thoại, âm thanh Trình Tấn Tùng giảm bớt lo lắng.
"Đúng ạ.
Làm sao vậy? Lại có vụ án?"
"Em ở trong nhà! Tuyệt đối không nên..." Bên kia lời còn chưa nói hết, điện thoại cũng không biết xảy ra vấn đề gì, đột nhiên không còn âm thanh.
"Alo? Alo? Đệt! Không có sóng." Hứa Nhu đi được hai bước thay đổi chỗ, lại vẫn không có phản ứng.
Hứa Nhu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại, dự định gọi lại.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Hứa Nhu ngừng lại động tác ấn số, cô hướng về phía ngoài cửa hỏi: "Ai vậy?"
"Chuyển phát nhanh."
"Chuyển phát nhanh? Là ai gửi đồ cho mình nhỉ?" Hứa Nhu một bên nói thầm một bên đi tới cửa.
Điện thoại di động lại vang lên.
Hứa Nhu nhận điện thoại di động, đồng thời đưa tay mở cửa ra,
Một khắc kia điện thoại được kết nối, Trình Tấn Tùng lo lắng gào lên: "Tiểu Nhu! Thành thật ở nhà! Tuyệt đối không nên mở cửa cho người khác!"
Cùng thời khắc đó, Hứa Nhu mở cửa phòng ra...!
Ba!
Điện thoại di động rớt xuống đất...!
Trong điện thoại, Trình Tấn