Mặt trời đã lên cao đầu ngọn cây, một vài tia nắng xuyên qua lớp cửa sổ giấy, những đốm sáng nhỏ rơi trên mặt đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên giường lớn, nữ nhân hơi động đây, chiếc áo cà sa màu đen bên mép giường bị rơi xuống đất.Sau một hồi im lặng, Lý Tĩnh Gia lững thững đứng dậy rời khỏi giường, dùng ngón tay móc áo khoác ngoài lên, hai chân đặt ở mép giường.Nghe được tiếng động, Nhược Nhi cúi đầu bước nhanh từ ngoài cửa tiến vào, theo thói quen nhìn xuống chân của nàng, hai tay dâng giày cho nàng nhưng ánh mắt lại bị áo cà sa ở bên cạnh hấp dẫn.Sau khi sửa soạn một lúc, Lý Tĩnh Gia từ trên giường đứng dậy, xoay người dựa vào cửa, dùng ngón tay dài ngọc ngà che khuất ánh nắng, ánh mắt thâm sâu nhìn về hướng phương xa: “Dung Thanh đại sư đâu?”Nhược Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc áo cà sa kia, chợt nghe thấy tiếng nói liền khôi phục tinh thần: “Sáng sớm hôm nay Trụ trì đã được Trụ trì chùa Quảng Nguyên mời đi giảng Phật pháp”.Chùa Quảng Nguyên...Chùa Quảng Nguyên ở xa ngoại ô kinh thành.
Sáng sớm đã đi thì chạng vạng tối mới có thể đến nơi, ước chừng phải ba ngày mới về.Sợ là Dung Thanh đang trốn tránh nàngMuốn trốn thì trốn đi...“Đem chiếc áo cà sa dưới đất kia giặt sạch đi, sau đó...”“Sau đó treo nó ở ngoài tăng phòng, ánh nắng rất tốt”.Thời gian ba ngày đối với Lý Tĩnh Gia mà nói chẳng qua giống như bóng câu qua cửa sổ, trôi qua nhanh như chớp mắt.
Mỗi ngày chơi đùa cùng Trầm Dữ