Đôi mắt y đột nhiên lóe lên, trái tim vốn dĩ đang tĩnh lặng lại nhảy dựng lên lần nữa.Đúng lúc này ,trên con đường nhỏ phía xa xuất hiện một nam nhân khác, người nam nhân mỉm cười chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Tĩnh Gia.Nam nhân này chính là Trầm Dữ Chi.Nàng nhẹ nhàng bị đánh thức, bất giác cử động thân thể, đều toát ra vẻ quyến rũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đưa tay mềm mại không xương về phía Trầm Chi Dư khiến khuôn mặt của chàng ta ửng hồng, đỡ nàng đứng dậy từ trên ghế.Đang ở trước mặt bao nhiêu người, Trầm Chi Dư lấy ra một cây trâm cài tóc hình hoa mai từ trong ống tay áo, tự tay cài lên mái tóc đen bóng như mực của nàng.“Trụ trì...”Từ phía sau một hòa thượng kêu lên một tiếng, Dung Thanh thu lại ánh mắt, xoay người đi lại hướng đã đi trước đó.
Không biết có đúng không, nhưng mọi người cảm giác dường như bóng lưng của Trụ trì xen lẫn một chút cô đơn, như thể...Như thể còn thêm vài phần tức giận.Dung Thanh vừa trở về Kim Thiền Tự, liền triệu tập các đệ tử của tự để giảng Phật Giáo. Đám đông hùng hậu ngồi xếp bằng trong tu viện, mà Dung Thanh ngồi một mình trong Phật đường.
Trước người y là một án thư cao chót vót, nếu có người trốn ở nơi này chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Lý Tĩnh Gia đứng lặng cách đó không xa, nhìn thẳng vào người đang ngồi trong Phật đường. Bên