Trông thấy đã đến giờ, các tăng đồ lần lượt đứng dậy hành lễ cáo lui với Dung Thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Thanh mặt không đổi sắc, một tay đặt trên đầu gối như thể đang che đậy điều gì. Không ngờ rằng, bên dưới tay áo to lớn lại là một bàn tay trắng nõn, mềm mại như ngọc khiến người ta khó có thể nhìn thấy. Sau khi đám đông trong Phật điện tản đi hết, áo choàng của y bị đẩy ra, Trưởng công chúa dùng sức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Dung Thanh kéo mạnh, sau đó liền ngồi lên đùi của y. Bất chợt, một hơi thở dịu dàng như lan phả vào mặt y, nàng dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên má, hai tay thoáng giữ chặt lấy cổ y: "Dung Thanh đại sư, chân của Tĩnh Gia đều đã tê rần." Những lời này vừa thốt, Lý Tĩnh Gia cảm thấy xung quanh bỗng truyền đến một trận trời đất quay cuồng, nàng khẽ cúi đầu, chỉ thấy mặt đất và nàng đã cách nhau một khoảng.
Hóa ra Dung Thanh đã ôm chặt nàng vào trong ngực. Nam nhân cất bước, từng bước từng bước trầm ổn, lại từng bước trầm trọng, đến cửa Phật Đường, bỗng chốc y xoay lại. Trong bóng tối, một Tượng Phật cao lớn sừng sững, xung quanh được thắp sáng bởi vô số những ánh nến, những làn khói mờ ảo lượn lờ, Dung Thanh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng Tượng Phật được chế tạo từ hoàng kim. Đạo Phật thì sao, tín ngưỡng thì sao, Trụ trì thì sao.
Trong chớp mắt mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ, duy chỉ còn lại cảm giác mềm mại của nữ nhân trong ngực. Bỗng nhiên, đôi mắt như làn thu thuỷ của y chợt tối sầm đi