Trong lồng ngực Nhan Thư Dĩnh tuôn ra một cảm xúc tức giận xen lẫn với ghen tuông, rồi từ từ chuyển thành một chút chua xót, sau đó biến mất ở trong miệng. Hắn vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Gia chỉ nói cho vui, nhưng không ngờ nàng thật sự có quan hệ với Dung Thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn bầu không khí mập mờ giữa hai người, Nhan Thư Dĩnh trực tiếp lôi Lý Tĩnh Gia về tăng phòng.
“Rầm”, tiếng đóng cửa vang lên. Sắc mặt Dung Thanh thản nhiên, quay đầu lại lẳng lặng nhìn về phía cửa một lúc, sau đó đi về phía Phật đường. Bên trong tăng phòng. Lý Tĩnh Gia bị kìm lại giữa vòng tay của người nam nhân, lưng dựa vào cửa, ngẩng đầu lên nhìn có phần kiêu ngạo: “Nhan đại nhân sao lại vui giận thất thường như vậy? Làm Tĩnh Gia sợ hãi.” “Sợ hãi?” Nhan Thư Dĩnh hỏi, hắn ta bật cười, tức giận đưa tay véo mạnh cằm nàng: “Ta đã từng nói, đừng có đến gần Dung Thanh” “Ta đương nhiên ghi tạc những gì Nhan đại nhân đã nói trong lòng.
Nhưng, lần trước ta nói chuyện này, đại nhân có nhớ rõ không?” Sắc mặt Lý Tĩnh Gia không đổi, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, thổi một hơi trước ngực và cổ của nam nhân. Nam nhân nhắm chặt hai mắt sau đó nhanh chóng mở ra, nắm lấy ngón tay trắng nõn non mềm của nữ nhân đặt bên miệng vuốt ve: “Hoàng thượng bây giờ rất kiêng kị Dung Thanh.
Lần trước đi chùa Quảng Nguyên, đã phái người đi đuổi giết y, nhưng cuối cùng lại trở về tay không.” Nghe mấy