Hắn ta cẩn thận với mọi thứ, vì sợ ánh trăng biến mất chỉ với một cái chạm nhẹ.Hắn ta không dám nắm quá chặt, vì hắn ta sợ ánh trăng sẽ lọt qua tay mình, cuối cùng cũng tốn công vô ích. Nam nhân đột nhiên nảy sinh suy nghĩ tàn nhẫn, dùng sức đấm một cái vào cánh cửa gỗ, ôm eo Lý Tĩnh Gia muốn hôn cô.
Lý Tĩnh Gia tuy mặt mang vẻ quyến rũ, nhưng lại chống cánh tay trốn tránh, ngay lúc hai người đang giằng co nhau, thì bên ngoài tăng phòng đột nhiên vang lên tiếng nói: “Công chúa.” Là giọng của Trầm Dữ Chi. Nhan Thư Dĩnh siết chặt nắm đấm, dùng lực cưỡng bức áp trán Lý Tĩnh Gia vào trán mình, chậm rãi nhắm mắt, lúc mở mắt ra là một mảnh trong sáng. Rốt cuộc thì hắn ta cũng buông nàng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tĩnh Gia xoay người đi không chút do dự, mở cửa phòng ra: “Trầm đại nhân hôm nay rảnh rỗi sao?” Thật ra Trầm Dữ Chi chỉ đến muộn một chút so với Nhan Thư Dĩnh, nhưng hai người lại không gặp nhau.
Chàng ta thấy cửa phòng Lý Tĩnh Gia vẫn đóng, còn tưởng rằng nàng còn chưa dậy nên đã đợi ở ngoài cửa.
Nhưng từ cửa gỗ đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, chàng ta lo lắng Lý Tĩnh Gia xảy ra chuyện gì nên mới mạo muội gọi một tiếng. Nhan Thư Dĩnh khuôn mặt tuấn tú đi theo sau lưng Lý Tĩnh Gia, cau mày nhìn chằm chằm vào mắt Trầm Dữ Chi.
Mùi thuốc súng trong nháy mắt va chạm nhau: “Trầm đại nhân thật chu đáo.” Cái gọi là tình địch gặp mặt thì đỏ con mắt.
Trầm Dữ Chi cũng thu lại tư thế nho nhã, nói chuyện lịch sự mà không thiếu đả kích: “Công chúa một mình ở chỗ này nhất định cần có