Minh Thư cười nham hiểm:
"Thế nào? Không dám à?"
Thụ yêu mím chặt môi kịch liệt lắc đầu:
"Không dám, tại vì tôi và Yến Loan coi như cũng thân quen! Sao tôi có thể phản bội cô ấy chứ, Yến Loan cũng rất đáng thương!"
Minh Thư bóp cổ thụ yêu cô nhìn bằng đôi mắt lạnh lẽo toát ra hàn khí.
"Ha, cô ta đáng thương? Cô ta mới là người khiến tôi và người tôi yêu bị xa cách đó, cô có biết hay không hả? Tôi mặc kệ cô và Yến Loan có quen biết nhau đi chăng nữa, thì tôi vẫn ra lệnh cho cô mau chóng đi giết con ả chết tiệt đó cho tôi!"
Thụ yêu lắc đầu không muốn:
"Không được, tôi không thể làm được!"
Minh Thư cười lạnh:
"Hừ, dễ thôi! Nếu cô không muốn vậy thì đừng trách tôi tại sao tàn nhẫn!"
Minh Thư lôi trong túi ra một hũ thủy tinh, cô đổ chất dịch nhầy ở trong hũ thủy tinh vào gốc cây cổ thụ.
Chất nhầy vừa ngấm vào gốc cây liền hiện lên những dây leo gai đỏ, xiết chặt cổ thụ khiến cho thụ yêu đau đớn la lên thất thanh.
"Áaaa...đau quá, đau quá mau dừng lại đi!"
Minh Thư niệm chú kích hoạt dây leo đó những dây leo gai đó bỗng nhiên biến thành sợi xích màu đỏ, xiết chặt cây cổ thụ và bốc ra lửa đỏ đốt cháy cổ thụ.
Khuôn mặt của cô trở nên độc ác lạnh lẽo đến đáng sợ, thụ yêu nhìn cây cổ thụ đang bị bốc cháy mà lửa này là lửa phép nên rất khó dập tắt.
Thụ yêu đau đớn quằn quại lăn qua lăn lại dưới đất, nó quỳ xuống dập đầu cầu xin.
"Tôi đau quá, mau dừng lại đi! Tôi sẽ nghe theo lời cô nói xin đừng giết tôi!"
Minh Thư khóe môi mỉm cười nhạt, cô thu hồi cấm chú ngọn lửa dần biến mất, sợi dây biến thành một đám dây leo gai đang dính chặt lấy cây cổ thụ.
Cô cười mãn nguyện.
"Rất tốt! Tôi không biết cô có trung thành với tôi hay không, cho nên tôi sẽ hạ ấn chú vào cái cây cổ thụ này.
Nếu như cô lừa dối tôi thì tôi sẽ kích hoạt ấn chú giết ch.ết cô ngay lập tức, tốt hơn hết cô nên thành thật vào cho tôi.
Từ nay trở đi tôi sẽ đặt tên cho cô là A Diệp, và cái tên của cô chính là khế ước tôi là chủ nhân của cô! Và cô chỉ nghe mỗi mệnh lệnh của tôi mà thôi, bây giờ cô quay về cổ thụ nghỉ ngơi đi khi nào cần tôi sẽ gọi cô ra!"
Trên cánh tay A Diệp đột nhiên hiện lên một ấn chú hình ngôi sao tám cánh, A Diệp đã hiểu từ nay trở đi Minh Thư chính là chủ nhân của mình.
Cho dù cô có muốn hay không thì cũng không còn gì quan trọng nữa, vì bây giờ cô đã ký khế ước với Minh Thư mà chủ nhân của cô lại là một kẻ vô cùng mạnh.
Chỉ cần nhìn vào ấn chú là cô có thể cảm nhận được một luồng năng lượng vô cùng to lớn, A Diệp lắc đầu cười khổ cho Yến Loan.
"Xin lỗi Yến Loan, e là lần này tôi không thể giúp cho cô được nữa rồi!"
Nói xong thì A Diệp biến mất vào cây cổ thụ, xung quanh thân cây cổ thụ vẫn có một đám dây leo gai đang quấn chặt.
Đám dây leo đó chính là cấm chú của Minh Thư, nếu như A Diệp nảy sinh lòng phản bội thì sẽ bị cấm chú đó kích hoạt và thiêu đốt cây cổ thụ.
Cũng như thiêu đốt sinh mạng và thân thể của A Diệp khiến cho cô hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.
Sau khi A Diệp biến mất thì Minh Thư bước đến phong ấn của Yến Loan, cô bực mình hét lớn.
"Con mẹ nó đứa nào dám tháo lá bùa của tao xuống vậy?"
Minh Thư vô cùng tức giận cô xiết tay thành nắm đấm nói:
"Yến Loan mày đừng có mà đắc ý sớm, tao sẽ không để yên cho mày đâu!"
Minh Thư lấy ra một hũ thủy tinh đổ vào phong ấn một chất lỏng màu xanh, cô niệm chú ngữ thì bên trong phong ấn xuất hiện một con nhện tinh chà bá.
Nó đứng nhe nanh nhìn Yến Loan, cô vừa mới bị thương chưa hồi phục mà giờ còn xuất hiện thêm con nhện tinh này nữa.
Yến Loan tức giận gào thét.
"Con điên kia mày là ai hả? Tại sao năm lần bảy lượt mày muốn hại chết tao?"
Minh Thư cười lạnh:
"Tất cả là tại mày mà Nguyên Khoa mới chết, cho nên mày phải trả giá cho những tội lỗi ngày xưa đi con quỷ cái!"
Yến Loan tức giận quát:
"Có ngon thì đợi tao thoát khỏi phong ấn rồi đấu tay đôi đi, đừng có lợi dụng cơ hội tao đang bị phong ấn mà ra tay hèn hạ như vậy!"
Minh Thư cười gian:
"Ồ thế à! Nghe có vẻ cũng hợp lý chứ nhỉ? Người như tao chưa ngán ai bao giờ, nên tao sẽ chờ đến khi mày thoát khỏi phong ấn.
Đến lúc đó tao sẽ tìm mày tính sổ cả chì lẫn chài, còn bây giờ an tâm tu luyện đi tao sẽ không đến tìm mày nữa!"
Nói xong Minh Thư thu hồi nhện tinh lại vào trong cái hũ rồi cô bỏ đi ra ngoài, bên trong phong ấn Yến Loan mắt long lên sòng sọc tức giận nói.
"Hừ, mày cứ đợi đó cho tao! Đến khi tao thoát khỏi phong ấn tao sẽ đi tìm mày đầu tiên, mày tưởng tao sợ mày sao đừng có mơ.
Yến Loan tao chưa bao giờ ngán bố con thằng nào hết, đến lúc đó khóc lóc cầu xin tao tha mạng thì đã quá muộn rồi!"
Yến Loan rốt cuộc không hiểu con nhỏ đó là ai tại sao lại biết tên cô và cả Nguyên Khoa nữa, cô thật sự rất tò mò muốn biết xem con nhỏ đó là ai.
Còn