Minh Thư đến nghĩa trang đi tìm ngôi mộ còn mới, cô đột nhiên nhìn thấy ngôi mộ của thanh niên kia có oán khí vô cùng mạnh.
Minh Thư bước đến nhìn ngôi mộ có vẻ còn mới tên là An Long, cô cười gian xảo.
"Tiểu Hồ mau đến đào ngôi mộ này lên cho tôi!"
Tiểu Hồ biến hóa thành hình người, cậu dùng phép thuật biến một phát quan tài đã xuất hiện trước mặt Minh Thư.
Cô mỉm cười hài lòng rồi mở nắp quan tài ra, thì phát hiện bên trong quan tài là xác chết của thanh niên khoảng chừng 22 tuổi.
Oán khí nồng đậm bay lơ lửng xung quanh xác chết, người này có vẻ như chết oan ức mà còn chết trẻ nên mới có oán khí nặng như vậy.
Cô mỉm cười gian xảo nói.
"Ồ cái xác này luyện thi kim cương thì tuyệt vời! Oán khí vô cùng mạnh mẽ rất phù hợp để luyện thi, Tiểu Hồ mau đi xuống dưới làng kiếm một người lên đây cho tôi.
Nhớ là người phải còn sống đó có biết chưa hả, muốn luyện được thi thì tôi cần có máu của người sống!"
Tiểu Hồ tặc lưỡi:
"Cô cũng ít có ác lắm đó! Giết người sống luôn sao?"
Minh Thư nói giọng lạnh lùng:
"Mau đi nhanh đừng có ở đây nói nhiều!"
Tiểu Hồ tuân lệnh rồi đi xuống dưới làng kiếm một người sống về cho Minh Thư, cậu đi lang thang khắp làng thì bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đã trung niên.
Đang bước đi lảo đảo miệng còn lầm bầm cái gì đó, khóe môi Tiểu Hồ khẽ cong lên cậu nhất quyết sẽ bắt bà ta đem về cho chủ nhân.
Người phụ nữ đó tinh thần không được sáng suốt cứ ngây ngây dại dại, miệng thì lầm bầm lải nhải.
"An Long, con trai của mẹ, con hãy quay về đây với mẹ đi con! Mẹ không thể nào sống thiếu con được mẹ cô đơn lắm, mẹ buồn lắm con ơi hãy quay về với mẹ đi con!"
Tiểu Hồ xuất hiện trước mặt bà ta, cậu cười lạnh lùng:
"Ồ thì ra người phụ nữ này là mẹ của thanh niên nằm trong quan tài kia sao, thật là trùng hợp à nha nếu đã vậy thì tôi sẽ cho hai mẹ con bà gặp nhau! Haha..."
Tiểu Hồ dùng pháp thuật biến hóa một cái đã đưa An Liên đến nghĩa trang, bà ta ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Ủa...ủa...sao mình lại ở đây?"
Minh Thư cười lạnh:
"Đến thăm con trai cưng của bà đi!"
An Liên quay lại thì nhìn thấy An Long đang nằm ở trong quan tài, đôi mắt nhắm nghiền thân xác lạnh lẽo bà rưng rưng nước mắt.
"Trời ơi con tôi huhu, sao con lại bỏ mẹ mà đi chứ An Long! Mẹ không thể nào sống thiếu con được đâu, mau tỉnh dậy quay về với mẹ có được không con?"
Xác chết vẫn nằm im bật động, An Liên quá đau lòng ngồi khóc trước quan tài của con trai.
Minh Thư cười lạnh lùng.
"Đến lúc rồi!"
Cô đổ thi du lên người xác chết miệng niệm chú hồi sinh xác chết sống dậy, người của An Long bỗng nhiên co giật.
Đôi mắt cậu mở to ra trắng dã không thấy con ngươi, xác chết đột nhiên ngồi dậy, An Liên nhìn thấy con trai mình tỉnh dậy thì bà vui mừng ôm chầm lấy con.
"Con...con tỉnh dậy rồi sao? Mẹ có phải đang nằm mơ không An Long, con thực sự quay trở về với mẹ sao con?"
Xác chết đột nhiên đứng dậy nhảy ra khỏi quan tài, bà An Liên cũng đứng dậy ôm chầm lấy con trai bà vui mừng đến mức không thể tin đây là sự thật.
Bà ôm An Long vui mừng khôn xiết, nước mắt của người mẹ già lã chã rơi xuống khuôn mặt già nua.
Từ ngày An Long chết bà không ăn không uống cứ như người mất hồn, ngày ngày đều đi lang thang trong làng tìm con trai của mình đầu óc của bà đã suy sụp kể từ khi An Long đã chết.
Bây giờ đây trước mặt bà là con trai yêu quý nó đã sống lại và đang ở bên cạnh bà, và bà đang ôm chầm lấy nó tuy cơ thể của nó có chút lạnh lẽo chắc vì ngủ ở trong quan tài quá lâu.
Không sao bà vẫn chịu đựng được bà sẽ đem con trai về để sưởi ấm cho nó, chỉ cần nó còn sống là tốt rồi những cái khác đều không quan trọng nữa.
Nhưng bà đâu có ngờ đứa con trai bà yêu quý nhất đột nhiên nhe nanh ra, cắn một phát thật sâu vào cổ của bà và hút một hơi cạn cả máu.
Bà thấy cổ mình dường như đang tê dại rất rát và đau đớn, khuôn mặt già nua của bà càng ngày càng xanh xao nước mắt bà khẽ rơi xuống gò má.
Bà xoa đầu của An Long mỉm cười hiền từ.
"Con muốn hút cạn máu của mẹ sao? Vậy thì con hãy hút đi hút đến khi con của mẹ được sống trở lại, mẹ cũng cam tâm tình nguyện cho con hết số máu của mình!"
An Long vừa hút máu của bà thì nước mắt của cậu khẽ rơi xuống má, Minh Thư giật mình nhìn xác chết cô không thể tin được quỷ cũng biết động lòng sao? An Long hút máu của bà thì móng tay của cậu mọc dài ra, thân xác cũng giãn nở ra có thịt chứ không khô queo như trước nữa.
Răng nanh của cậu mọc cũng dài ra thêm, chỉ còn một chút máu nữa thôi là mẹ của cậu sẽ gặp diêm vương ngay.
An Long đang hút thì thấy hơi thở của bà thều thào yếu ớt đang nhìn mình, cậu đột nhiên dừng lại không hút nữa mà đẩy bà té ngửa ra đằng sau.
Minh Thư nhăn mặt nhìn An Long nói:
"Tại sao dừng lại? Mau hút cạn máu của bà ta đi chứ? Có biết tôi tìm được người sống vất vả lắm không, mà dám uổng phí máu như vậy mau hút cạn máu của bà ta đi!"
An Long đứng im bất động cậu nhìn chằm chằm về phía bà An Liên, bà ta đang nằm thoi thóp dưới đất người của bà xanh xao vàng vọt có thể sẽ ra đi bất cứ lúc nào.
Bàn tay của cậu nắm thật chặt như muốn rách da tay, cậu không thể giết chế.t mẹ mình như vậy.
Mặc dù cổ họng của