Trong phòng hội nghị ở căn cứ cạnh hiện trường khai quật, quanh một cái bàn chữ nhật có bốn nam hai nữ, người ngồi ngay ngắn cách cửa khá xa là ủy viên cao nhất của hội khảo cổ học quốc tế, chủ tịch hội Tôn Bách Thân, mà ghế đối diện với ông lại để trống.
Bên trái ông có một nam hai nữ.
Nam là nhà sưu tập trứ danh người Pháp La Mạn Tư tiên sinh, bộ sưu tập của ông ngoại trừ những đại sư hội họa trong đó có Rembrandt ra, còn có lọ thuốc hít của Trung Quốc có thể xếp hạng nhất. Bản thân ông tuy tuổi đến bốn mươi, nhưng khắp người đều là thời trang do danh sư Paris thiết kế, lại thêm phong độ văn nhã, một cặp mắt như cười như không, bộ ria trên môi khiến ông ngoài thân phận một nhà sưu tầm ra, còn là một hoa hoa công tử rong ruổi tình trường.
Bên cạnh ông là tiến sĩ Hạ Vân và phu nhân Tình Ti xinh đẹp, người trước là viện trưởng viện bảo tàng về hưu, là nhân vật có thanh danh hiển hách trên giới khảo cổ học, mặt rất dài, hơi giống bà đồng; người sau là hậu duệ quý tộc Tây Ban Nha, ba năm trước gả cho một nhà đại công nghiệp nước Mĩ, hai năm trước trở thành quả phụ giàu có nhất, tuổi khoảng ba mươi, phong vận thành thục mê người.
Ngồi ghế đầu tiên bên phải Tôn Bách Thân là giáo sư Bạch Phi, mặt mày nghiêm túc, cặp mắt nửa mở nửa khép dưới cặp kính gọng vàng, làm cho người ta có cảm giác hơi mơ hồ, là loại người không có chủ kiến gì, Kì Liên chết thảm năm đó từng nói với ông ta rằng muốn phát biểu luận văn có liên quan tới Atlantis.
Cuối cùng là một người đàn ông cao gầy khí thế hiên ngang, hai mắt chớp lên tinh quang khiến người ta khiếp sợ, mặc một bộ đồ tây mỏng màu trắng, trên đầu đội mũ trắng, dưới sa mạc nóng bức, trên tay ông vẫn mang một đôi găng tay trắng, nhưng không hề có cảm giác khó chịu nào, cũng may trong phòng hội nghị có trang bị máy điều hòa do máy phát điện loại nhỏ cung cấp điện, nếu không càng khiến người ta cảm thấy quái dị.
Ông ta chính là Mã Khách Lâm, quốc tịch Mĩ, nhà khảo cổ học quyền uy trứ danh, nhà thám hiểm, và là siêu cấp phú hào có cổ phần trong mấy xí nghiệp hàng không lớn nhất, cũng là phó chủ tịch hội khảo cổ học quốc tế, thanh danh ngang hàng với Tôn Bách Thân.
Đồng hồ chỉ chín giờ đúng.
Mã Khách Lâm lạnh nhạt nói: “Người bạn của chúng ta chỉ sợ đã lỡ hẹn rồi.” Giọng ông trầm thấp có lực.
Tôn Bách Thân nói: “Chúng ta không quản ngàn dặm tới đây, có thể chờ mươi mười lăm phút được chăng?”
Mã Khách Lâm cười một cái rất có phong độ, không tỏ ý kiến.
Hạ tiến sĩ giống như bà đồng dùng giọng sắc nhọn đa dạng của bà nói: “Người trẻ tuổi thời bây giờ làm sao biết được sự quan trọng của việc đúng giờ…”
Quả phụ Tình Ti xinh đẹp xen vào: “Này! Tiến sĩ, xin đừng xếp tôi vào hàng ngũ người già phụ nữ.” Đối với bà mà nói, kẻ thù lớn nhất chính là tuổi tác mà khi nó trôi qua sẽ khiến người ta già đi.
La Mạn Tư không bỏ qua bất kì cơ hội lấy lòng mĩ nữ nào, thừa cơ nói: “Ai làm vậy mới đúng là “già”, bất quá, là “già quá hồ đồ”.” Kiếm quả phụ xinh đẹp này vào tay là mục đích lớn nhất trước mắt của ông.
Mọi người phì cười, ngoại trừ Hạ tiến sĩ và Tôn Bách Thân.
Hạ tiến sĩ kéo căng khuôn mặt dài đầy nếp nhăn, “hừ” một tiếng không vui, đối với hai người phu nhân Tình Ti và hoa hoa công tử La Mạn Tư, trước giờ bà chẳng hảo cảm gì.
Tôn Bách Thân thì lại lo lắng cho Lăng Độ Vũ, lo hắn xảy ra chuyện gì, nào có hứng thú phụ họa chuyện trêu ghẹo của đôi nam nữ phong lưu này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Giáo sư Bạch Phi vẫn luôn im lặng bỗng híp mắt lại, dường như hết sức cật lực mới nhìn thấy giờ ở đồng hồ trên tường nói đứt quãng: “Đến giờ rồi mà?”
Mọi người chớp lên vẻ xem thường, Bạch Phi này mấy năm nay thường say rượu, bất quá, chỗ tốt của ông trong ủy ban là sẽ không phản đối ý kiến của bất cứ ai, là một phế nhân không có sức sát thương.
Mã Khách Lâm nói: “Người bạn của chúng ta đã sai hẹn, vậy sự tình đơn giản hơn nhiều, để chúng ta bỏ phiếu quyết định, còn rất nhiều chuyện đang chờ tôi làm.”
Giáo sư Bạch Phi kêu lên: “Đúng vậy đúng vậy! Tôi cũng muốn chạy về biển Paris…”
Tôn Bách Thân ho khan một tiếng, cắt ngang lời ông: “Có ai cho rằng phải đợi thêm một lúc nữa không?”
Mọi người im lặng không nói.
Tôn Bách Thân thở dài một hơi trong lòng, nói: “Chuyện này mọi người đều rất rõ ràng từ đầu tới đuôi, không cần nói nhiều, bây giờ xin người phản đối khai quật…”
“Cạch cạch!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Sức chú ý của mọi người nhất thời chuyển về cánh cửa đang đóng.
Một tên lính Ai Cập đẩy cửa bước vào, nói với Tôn Bách Thân: “Tước sĩ, có người Trung Quốc tự xưng là Lăng Độ Vũ ở bên ngoài.”
Mọi người cảm thấy hết sức kì quái, bọn họ sớm đã thông báo cho đội ngũ đặc chủng Ai Cập phụ trách an toàn của họ, Lăng Độ Vũ sẽ đến tham gia hội nghị, vì sao không mời vào luôn?
Tên lính đón ánh mắt dò hỏi của mọi người, nói tiếp: “Anh ta được trực thăng chúng tôi đi tuần trên sa mạc năm dặm phía tây phát hiện ra, một mình từ Libya băng qua sa mạc đi đến, trên người không có bất kì giấy tờ tùy thân gì, cũng không chịu trả lời chúng tôi, chỉ kiên trì muốn gặp tước sĩ.”
Mọi người sực tỉnh ra, nhưng lại thắc mắc đã xảy ra chuyện gì trên người Trung Quốc huyền thoại này, ai có thể đi bộ qua sa mạc có thể nuốt chửng loài người yếu đuối một cách vô tình này?
Tôn Bách Thân bất kể ra sao cũng thở phào một hơi, nói: “Mời hắn vào ngay.”
Quân sĩ ra hiệu ra phía sau, một thanh niên ngang tàng thân cao sáu…(1) sải bước tiến vào.
Trên đầu, trên mặt, trên quần áo hắn đầy một lớp cát mờ mờ, trong tròng mắt lấp lánh sáng mang theo vẻ đau thương thâm trầm, nhưng thần thái vẫn tiêu sái thong dong như trước, có một vẻ nhàn nhã và tự tin khó hình dung.
Phu nhân Tình Ti xinh đẹp sáng mắt lên, hết sức hứng thú với Lăng Độ Vũ, cười nói trước tiên: “Tước sĩ, còn chưa giới thiệu với chúng tôi người trẻ tuổi băng qua sa mạc đến nơi hẹn này.” Lúc nói ba chữ “người trẻ tuổi”, bà nhấn giọng, đáp lại lời Hạ Vân lúc trước.
La Mạn Tư thấy Tình Ti đầu mày khóe mắt đầy nụ cười dịu dàng, cảm thấy khó chịu, bực bội hừ một tiếng.
Tôn Bách Thân tịnh không phản ứng chậm, mà là trong lòng lấy làm lạ về vẻ đau buồn chết cả cõi lòng trong mắt Lăng Độ Vũ, ông ta đương nhiên không biết cái chết của Phiêu Vân tạo thành tổn thương đối với Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ xốc lại tinh thần, lấy ý chí kiên cường đè nén sự mệt mỏi do cả đêm đi xuyên qua sa mạc, đè nén nỗi đau thương to lớn trong lòng vào nơi sâu nhất trong tâm hồn, lạnh nhạt nói: “Đây là ghế của tôi nhỉ!”
Anh lính thức thời lui khỏi phòng hội nghị, thuận tay đóng cửa lại.
Tôn Bách Thân giới thiệu từng người cho hắn, bắt tay từng người, Tình Ti nắm tay hắn hỏi: “Nếu có cơ hội, hi vọng anh làm người dẫn đường cho tôi trong sa mạc.”
Lăng Độ Vũ cười cười, không tỏ ý kiến, khi chuyển tới Mã Khách Lâm, đối phương tịnh không thò cái tay mang găng trắng ra, làm người ta cảm nhận được sự kiêu ngạo và tự phụ của ông.
Mọi người đều ngồi xuống xong, Tôn Bách Thân mở lời: “Chương trình hội nghị của lần thảo luận này hết sức đơn giản, là cuộc khai quật bị gián đoạn giữa chừng, rốt cuộc có tiếp tục khai quật không, tôi đặc biệt mời Lăng tiên sinh tới, là yêu cầu anh ta đại biểu thân phận Ban Bố đưa ra một số ý kiến, để chúng ta hiểu khá toàn diện về câu chuyện này.”
La Mạn Tư lạnh lùng nói: “Nếu tiếp tục khai quật, sẽ xảy ra một chuỗi vấn đề khó khăn nữa, kinh phí lại không thành vấn đề, nhưng ai dám đảm bảo thảm kịch sẽ không xảy ra lần nữa? Ai dám đảm đương cả công trình khai quật to lớn như vậy? Ai…”
Tiến sĩ Hạ Vân xen vào: “Bên dưới còn thừa lại thứ gì? “Ầm” một tiếng nổ mạnh, thứ gì cũng xong đời.”
Giáo sư Bạch Phi nói: “Tôi cũng cho rằng quá phí nhân lực và vật lực.”
Tình Ti cười yêu kiều, lập tức hấp dẫn sức chú ý của mọi người lên người bà.
Tính Ti nói: “Lần này tôi tới chủ yếu để nghe đề nghị của Lăng tiên sinh, nhưng mãi tới bây giờ, mọi người vẫn chưa cho Lăng tiên sinh cơ hội nói chuyện.” Bà là người đầu tiên bảo vệ người đàn ông khiến bà động tâm này.
Tôn Bách Thân thân là chủ tịch, cắt ngang tiếng nghị luận xôn xao, nói rõ ràng ngắn gọn: “Lần này chúng ta quyết định có tiếp tục khai quật không, còn như làm thế nào hoặc có làm được không thì là chuyện sau này, được rồi, mời Lăng tiên sinh nói cách nghĩ của ông.”
Ánh mắt mọi người tập trung lên người Lăng Độ Vũ.
Ánh mắt nhìn thấu lòng người của Lăng Độ Vũ quét qua mọi người một lượt, nhanh chóng nắm bắt tình cảm mọi người, trong sáu ủy viên, chủ tịch Tôn Bách Thân và Hạ Vân đều chưa có định kiến, chủ yếu nghe ý kiến của mình, Tình Ti xinh đẹp bị khí chất độc đáo của mình hấp dẫn, có hảo cảm với mình nhất, cho nên có xu hướng đứng về phe hắn, chỉ cần hắn có thể lôi ra chứng cứ thuyết phục.
Giáo sư Bạch Phi là cỏ trên đầu tường, gió bên nào lớn sẽ ngã theo bên đó.
Nhà sưu tập giàu có, hoa hoa công tử La Mạn Tư này, vì Tình Ti có hảo cảm với mình mà sinh ra địch ý, từ đầu đã không ngừng đả kích hắn, chà đạp hắn. Nhưng ông ta vẫn chưa phải là nhân vật khiến hắn đau đầu nhất.
Hắn lo lắng là Mã Khách Lâm.
Ông này vẻ mặt bất động như giếng cổ, cao thâm mạc trắc, khiến người ta sờ không tới đáy, từ ánh mắt lóe lên sự kiên định của ông ta, có thể thấy ông ta không ra tay thì thôi, hễ ra tay là nhằm ngay chỗ yếu hại của địch nhân.
Lăng Độ Vũ nói bằng giọng trầm thấp có lực: “Các vị bằng hữu, mọi người bây giờ phải quyết định một việc, tịnh không phải là khai quật khảo cổ bình thường, để tăng thêm hiện vật đã có cho viện bảo tàng Ai Cập, mà là một lần khai quật có thể thay đổi cả lịch sử nền văn minh nhân loại, Atlantis nằm ở dưới chân chúng ta, chờ đợi chúng ta, những thứ khác đều không đáng nói tới.”
Tôn Bách Thân thở ra một hơi nói: “Nhưng vấn đề là ngoại trừ Ban Bố nói bên dưới có Atlantis ra, không còn chứng cứ nào khác cho thấy dưới sa mạc này chôn vùi một nền văn minh tiền sử tiên tiến cả. Hơn nữa, Atlantis có từng tồn tại không cũng là vấn đề.”
Hạ Vân chen vào: “Bản thân tôi tuyệt đối tin tưởng vào sự tồn tại của Atlantis, nhưng hẳn không phải ở đây, theo Plato nói nó hẳn phải ở trên Đại Tây Dương, diện tích khoảng bằng Libya và Tiểu Á cộng lại, là một nền văn minh tiên tiến biết sử dụng kim loại quý và có chứa vàng, trên đảo đầy những kiến trúc to lớn làm từ những khối đá đỏ, đen, trắng.” Trong mắt bà chớp lên ánh sáng ngưỡng mộ, chứng tở nữ chuyên gia khảo cổ bỏ cả cuộc đời đi nghiên cứu văn vật cổ này, có cảm tình thân thiết đối với văn minh cổ đại.
Lăng Độ Vũ vẫn luôn bị vấn đề này làm khó, chỉ là mấy ngày nay một khắc thời gian rảnh cũng chẳng có, nếu có thể thuyết phục bọn họ ở điểm này, tối thiểu có thể lôi kéo được Hạ Vân.
Hắn cần một chút thời gian để vắt óc suy nghĩ.
La Mạn Tư cố làm vẻ hài hước nói: “Thương hải tang điền, có lẽ sa mạc này trước đây là biển cả cũng không chừng.”
Lăng Độ Vũ chấn động cả người, một ý niệm như tia chớp bổ vào thần kinh não của hắn.
Trong não nổi lên một hình ảnh.
Đó là quả địa cầu to lớn đặt trên bàn của Ban Bố, trên đó có mấy chấm đen, nhưng không có quan hệ gì với nơi khai quật.
Trong sát na, hắn rốt cuộc đã hiểu rõ.
Những chấm đó đại biểu hai cực của trục địa cầu.
Lăng Độ Vũ không để chấn động trong lòng mình rò rỉ ra ngoài chút nào, trong mắt bắn ra tinh quang nóng cháy, khi hắn nhìn về phía Tình Ti, tai bà nóng lên, không chịu được phải cúi đầu xuống, sau cùng ánh mắt hắn di chuyển đến tiến sĩ Hạ Vân ngồi gần nhất bên phải hắn.
Lăng Độ Vũ nói: “Tôi nghĩ mọi người đều rất rõ ràng sáu mươi mấy năm trước ở Siberia khai quật được con voi ma mút bị đóng băng”.
Mọi người đều không hiểu vì sao hắn bỗng nhắc đến chuyện hoàn toàn không liên quan gì tới vấn đề này.
Kí ức của văn minh nhân loại về thời kì tiền sử trống trơn và mù mờ, mỗi một lần phát hiện mới về khảo cổ học mang lại câu đố khó giải, chí ít cũng nhiều hơn những vấn đề đã giải quyết nhiều, “câu đố con voi ma mút bị đóng băng” cũng là một sự thật tồn tại khiến giới khảo cổ học cảm thấy rất không hiểu.
Giáo sư Bạch Phi hưng phấn nói: “Vấn đề này tôi rõ nhất, để tôi nói đi.” Cuối cùng ông ta cũng tìm được cơ hội phát biểu.
Tình Ti mừng rỡ nói: “Mời nói đi!”
Trong lòng Tôn Bách Thân không biết nên giận hay nên cười, phát hiện voi ma mút thời viễn cổ ở Siberia đã là chuyện mà người trong giới khảo cổ địa lý học ai cũng biết, chuyện này thậm chí trở thành đề tài để rất nhiều người bình thường tán dóc, nhưng quả phụ xinh đẹp Tình Ti kế thừa tất cả di sản của chồng này, ngoại trừ mặc áo xài tiền hưởng lạc ra, những thứ còn lại không biết chút gì, nếu không nhìn vào kinh phí mà bà không chút để ý quyên góp cho hội khảo cổ học quốc tế, hôm nay bà ta đừng tưởng cùng ngồi một bàn với ông ta.
Tôn Bách Thân đưa tay ra hiệu ngăn lại nói: “Tôi thấy để Lăng tiên sinh giải thích tương đối tốt hơn.”
Bạch Phi cực kì sợ hãi Tôn Bách Thân, nghe lời lập tức ngậm miệng.
Lăng Độ Vũ chỉnh lý lại kho tư liệu to lớn lưu trữ trong não, nói: “Con voi ma mút đó được phát hiện trong tầng đất đóng băng bên cạnh sông Tất Lai Tô Phục Gia ở phía bắc Siberia, đầu voi thò lên mặt đất, đã bị sói gặm lòi cả xương ra, nhưng những bộ phận khác vẫn còn hoàn chỉnh, nhà khoa học phát hiện thịt nó vẫn có thể cho người ta ăn được, chứng tỏ chỉ có đột nhiên bị đông lạnh nhanh chóng mới có được kết quả như vậy.”
La Mạn Tư mỉm cười nói: “Chuyện này có gì mà kì quái, vào một ngày nào đó của thời viễn cổ, một con voi ma mút không cẩn thận lọt vào hố bẫy trong tầng đất đóng băng rỗng đó, bị thiên nhiên đóng băng đột ngột tới tận bây giờ, nếu là anh rơi vào đó, thì thành người đóng băng.”
Lăng Độ Vũ không ngờ về mặt ngôn từ ông ta lại không có phong độ như vậy, cười nhạt nói: “Nhưng ông làm sao giải thích trong miệng nó có ngậm cỏ xanh, hoa kim phụng và cỏ lách, đó dường như không phải thực vật sinh trưởng ở đó?”
La Mạn Tư cãi bướng: “Anh làm sao biết được ngày đó Siberia như thế nào?”
Lăng Độ Vũ ngắt lời ông ta: “Đây chính là luận điểm mà tôi muốn đề ra, thiết tưởng một ngày nào đó vào thời viễn cổ, một con voi ma mút sinh trưởng ở miền nhiệt đới dương dương tự đắc đi trên cỏ xanh ăn cỏ lách và hoa kim phụng, bỗng nhiên đại tai nạn kinh thiên động địa xảy ra, địa cầu thay đổi trục quay, chuyển con voi ma mút vùng nhiệt đới trong chớp mắt tới vùng Siberia, đông lạnh đột ngột, ông nói cách giải thích này có giá trị tham khảo nào không?”
Hạ Vân ngẩn ra một cái hỏi: “Có lực lượng nào khiến hai cực địa cầu đổi trục quay được?”
Tình Ti kêu lên: “Tôi có xem “Tinh cầu va chạm” của Duy Lý Kha Phu Tư Cơ rồi, có thể là tiểu hành tinh nào đó đụng vào, làm thay đổi trục quả đất.”
Lăng Độ Vũ nói: “Theo nguyên lý ly tâm lực học, khi một vật thể hình cầu vận động, điểm ngoài cùng là điểm trơn bóng nhất hoặc dày nặng nhất, cho nên khi địa cầu chuyển động, xoay ra bên ngoài chính là xích đạo, đó cũng là nơi nặng nhất rộng nhất của địa cầu, nếu như có một bộ phận khác trở thành nơi dày nặng nhất, cân bằng này sẽ bị phá vỡ, đừng nói điều này hoàn toàn không có khả năng, bởi vì băng tuyết ở hai cực đang không ngừng tích lũy, một ngày nào đó khi hai cực tích lũy nặng hơn xích đạo, cả địa cầu sẽ xoay ngược lại, hai cực tới xích đạo ngày nay, mà xích đạo thì tới vị trí ban đầu.”
Mọi người im lặng không nói, suy nghĩ lời của Lăng Độ Vũ, ý kiến của hắn lúc này dường như rời khỏi vấn đề ban đầu, nhưng bọn họ lờ mờ cảm thấy sau khi hắn quanh một vòng, sẽ trở lại vấn đề Atlantis.
Lăng Độ Vũ nói tiếp: “Điều này sẽ xảy ra tình huống thế nào? Đầu tiên là băng tuyết ở hai cực nhanh chóng tan ra, tạo thành đại hồng thủy có tính địa cầu, nó khiến Noah phải ngồi lên con thuyền vuông tránh tai nạn, Đại Vũ trị thủy ba năm không về nhà, cũng chỉ có tình huống cực đoan như vậy, mới đưa con voi ma mút từ vùng nhiệt đới trong sát na tới nơi băng thiên tuyết địa mà đóng băng nhanh chóng.”
Mã Khách Lâm vẫn im lặng nãy giờ bỗng hơi mỉm cười nói: “Lăng tiên sinh mượn một sự việc mà suy đoán tới lý luận kinh thiên động địa như vậy, không sợ không đủ khoa học sao?”
Lăng Độ Vũ thản nhiên nói: “Chứng cứ thì có nhiều lắm, chỉ bất quá rất nhiều đã bị chôn vùi theo thời gian, nhưng vẫn có một số bị phát hiện ra, ví dụ như ở Greenland và nam cực từng tìm thấy một số thực vật hóa thạch, trong đó một số cần một năm phải có 265 ngày nắng mới sinh trưởng được, chỉ nội sự thật này đã nói lên rằng trừ phi hai cực trước kia nằm ở nơi khác, nếu không chỗ ngày nay là hai cực thì trước kia là nơi khác.”
Hạ Vân than thở: “Chỉ có trục trái đất thay đổi mới giải thích những chuyện này một cách hợp lý nhất, càng huống chi trong tầng đất đóng băng của Siberia, ngoại trừ voi ma mút ra còn có các loại các kiểu động thực vật khác, tê giác, ngựa hoang, hổ lớn, sư tử châu Mĩ, trước kia tôi vẫn không hiểu sao chúng ngu xuẩn như vậy, hết con này tới con khác lớp trước ngã xuống lớp sau tiếp tục lao vào cái bẫy trong vùng đất đóng băng.”
Giáo sư Bạch Phi hỏi: “Điều này có quan hệ gì với đề tài thảo luận hôm nay?”
Tôn Bách Thân hơi sốt ruột nói: “Atlantis bị hủy diệt toàn bộ vì một đại tai nạn, Lăng tiên sinh đề xuất thuyết tai nạn do trái đất đổi trục quay, một mặt chứng minh tai nạn có thể hủy diệt cả một nền văn minh xác thật tồn tại, mặt khác cũng chỉ ra rằng nếu trục trái đất thay đổi, hài cốt của Atlantis có thể ở bất cứ địa phương nào, mà không nhất định ở trong Đại Tây Dương, giống như con voi ma mút ở xích đạo bị đưa tới bắc cực vậy.”
Lăng Độ Vũ nói: “Còn có một sự trùng hợp hết sức thú vị nữa.”
Mọi người trừ La Mạn Tư và Mã Khách Lâm đều lộ vẻ hứng thú, La Mạn Tư thì vì thiên kiến và địch ý, Mã Khách Lâm thì mặt như nham thạch, không lộ ra chút biểu tình nào.
Lăng Độ Vũ nói: “Người đầu tiên chỉ ra vị trí của Atlantis là Plato nói, đại tai nạn hủy diệt cả nền văn minh đó xảy ra trước ông chín ngàn năm, cũng tức là cách nay một vạn hai ngàn năm, mà theo kết quả xác định niên đại của voi ma mút bằng carbon phóng xạ, tìm ra thời gian voi ma mút gặp nạn cũng là một vạn hai ngàn năm, điều này phải chăng nói lên rằng cả hai đều gặp cùng một tai nạn.”
Tôn Bách Thân nói: “Suy luận của anh rất thú vị, nhưng làm sao chứng minh dưới chân chúng ta đích xác chôn vùi Atlantis?”
Lăng Độ Vũ thong dong nói: “Trên thế giới này đầy những câu đố kì quái không giải được, một trong số đó là Ai Cập và kim tự tháp của nó.”
Lời hắn nói như thiên mã hành không, cách Atlantis lúc gần lúc xa, sự ngưỡng mộ trong mắt Tình Ti càng thêm đậm, Hạ Vân, Bạch Phi đều lộ vẻ tán thưởng.
Tôn Bách Thân đưa tay ra hiệu mời nói tiếp, chính khách này tịnh không phải loại người dễ bị thuyết phục như vậy.
Lăng Độ Vũ nói rành mạch: “Lấy đại kim tự tháp Khufu trứ danh của Ai Cập làm ví dụ, cao 146m, nếu như bên trong trống rỗng, có thể nhét cả đại điện thánh Peter ở Rome vào đó, nó do hai trăm ba mươi vạn khối cự thạch chồng khít không kẽ hở mà thành, mà mỗi khối đá từ nhẹ là nửa tấn tới nặng là ba mươi vạn tấn, không có chỗ nào không đều.”
Tình Ti than thở: “Thật vĩ đại!” Nhưng ánh mắt của bà lại chăm chăm nhìn Lăng Độ Vũ, làm người ta không biết bà khen “người” hay “tháp”.
La Mạn Tư bực bội hừ giọng: “Hiểu biết về kim tự tháp của chúng tôi không ít hơn anh…”
Tôn Bách Thân phát huy quyền uy của chủ tịch, cắt ngang La Mạn Tư, tỏ ý Lăng Độ Vũ cứ tiếp tục nói.
Lăng Độ Vũ nói tiếp: “Nếu người cổ Ai Cập mỗi ngày có thể xây lên mười khối cự thạch, muốn xây thành bộ dáng hiện tại của đại kim tự tháp, đại khái phải cần 664 năm, cho nên nếu Pharaoh Khufu muốn sau khi chết được chôn cất ngay, e rằng phải động viên hàng trăm vạn nhân công. Nói theo địa lý, Ai Cập chỉ có tam giác Nile và hai dải đất nhỏ hẹp mới có ruộng đất màu mỡ, những nơi khác đều là sa mạc mênh mông, điều này khiến người ta không thể tin được ông ta lấy sức đâu ra nuôi một đội ngũ nhân công khổng lồ không làm ra thức ăn đó. Huống chi ông còn có quân đội cường đại, những tăng lữ, quan viên và hoàng triều quý tộc cực kì xa xỉ sống sung sướng không làm mà ăn?”
Lần này tới Tôn Bách Thân cũng lộ vẻ suy nghĩ, nước Ai Cập được xếp trong bốn nước văn minh cổ này, nền văn minh của nó vào năm ngàn năm tới ba ngàn năm trước công nguyên đã đạt tới đỉnh cao kháng long hữu hối, tiếp đó người ta chỉ thấy sự suy sụp của nó, cho tới sự nghèo khó hôm nay, rốt cuộc thì cần điều kiện gì để nó hưng vượng trở lại? Lại nguyên nhân gì khiến nó không ngừng tuột dốc?
Lăng Độ Vũ nói ngắn gọn nhưng có lực: “Từ đó có thể đoán, ở Ai Cập vào sáu ngàn năm trước công nguyên, tịnh không phải bộ dáng hiện tại.”
Tiến sĩ Hạ Vân ngạc nhiên hỏi: “Câu này là sao?”
Lăng Độ Vũ nói: “Trên bích họa tự sự cổ của Ai Cập, có một lượng lớn miêu tả cảnh chống thuyền trên nước, những bích họa này đều được giữ ở trong sa mạc cách xa Địa Trung Hải và Hồng Hải, chứng tỏ người Ai Cập và hồ hải có quan hết rất thân thiết.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi mạnh mẽ nói tiếp: “Cho nên trước kia Ai Cập hẳn đầy hồ và biển, giống như Hoàng Hà và Trường Giang của Trung Quốc vậy, mới có thể thai nghén ra văn minh hưng thịnh như thế, đây là vết tích từ cơn hồng thủy do trục trái đất thay đổi lưu lại, nhưng những hồ chết biển chết này vạn năm qua từ từ khô đi, đáy biển biến thành sa mạc, thế là chúng ta thấy được một nền văn minh vĩ đại theo sự biến đổi kịch liệt của hoàn cảnh