“Điện hạ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi quay đầu lại, phát hiện tiểu kiều hương cũng đã thức giấc, liền yêu chiều xoa mặt nhỏ của nàng hai cái. Mộ Hoan nhu thuận rúc vào lòng của chó nhỏ, hưởng thụ hơi ấm từ lớp lông mao thuần bạch kia mang lại, tuyệt không muốn rời khỏi giường.
“Dậy sớm thế? Bản vương hôm nay không phải thượng triều.”
“Ni, không cần?” Mộ Hoan hồ đồ rướn người đến, sờ sờ lang nhĩ mềm mại mấy cái: “Bình thường đều bận đến chạy tới chạy lui, hôm nay sao lại không thượng triều a?”
“Hôm qua ở trên đại điện Kình vương đùn đẩy nhiệm vụ mang trưởng công chúa hồi Lang tộc, kết quả hắn lại tự dính bãi nước bẩn của mình bị phụ hoàng ép phải xuất hành. Nếu hôm nay bản vương còn xuất hiện đưa tiễn, khác nào vả vào mặt hắn mấy cái tát? Dù sao thì không thân thiết cho lắm, đỡ phải khiến quan hệ giữa cả hai tệ hơn.”
Mộ Hoan gật gù mấy cái coi như đã rõ, mệt mỏi dụi mắt: “Thế nô tỳ lại ngủ một chút, trời lạnh không muốn rời giường.”
“Hảo, bản vương lại ôm nàng ngủ, đến gần một chút nào.”
Hai người ở trên giường dây dưa một hồi lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp, mặc kệ tuyết bên ngoài rời có bao nhiêu nặng hạt, cái gì cũng không buồn màng đến nữa. Phải quá giờ ngọ ba khắc mới chịu rời giường, hại Hỉ Tâm và Tường Liên đứng hầu ngoài cửa mỏi cả chân, còn lo lắng rốt cuộc là có chuyện gì lại dậy muộn như vậy.
Tảo thiện dâng lên đều không dùng đến nữa, nhập chung cùng với ngọ thiện, một bàn thức ăn phong phú đến độ gắp mãi cũng chưa hết món.
“Điện hạ, trư nhục hôm nay không tươi.” Mộ Hoan bất mãn né tránh Hỉ Tâm hầu thiện, bất mãn nói tiếp: “Nô tỳ đang muốn ăn lại bị phá hỏng nhã hứng rồi.”
“Nàng a, ngủ đến bây giờ mới dậy còn mong trư nhục tươi ngon sao?”
“Không phải điện hạ cũng vậy sao?” Mộ Hoan dùng tay không bị thương gắp ít cải xanh cho vào miệng, buồn bực phẩy phẩy cánh tay: “Nô tỳ còn bị điện hạ ôm như vậy chặt, muốn động một cái cũng gian nan a.”
“Úc, thế thành lỗi của bản vương rồi?” A Ba Đáp Thấu Á Viên dời mắt khỏi đùi heo tươi ngon đầy máu, kề sát mặt mình vào mặt nàng ý vị thâm trường nói: “Vậy tối nay phải hảo hảo bồi tội rồi.”
“Ngài…” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận trừng mắt: “Ngài chuyển qua bên phải, nô tỳ muốn đánh một cái!”
“Ha hả, nàng còn nghĩ đánh bản vương sao?”
“Ngài ngồi bên trái, tay nô tỳ bị thương đánh không được!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên càng cười lợi hại hơn: “Bản vương không ngốc, di chuyển sang phải để nàng muốn đánh liền đánh sao?”
“Ngài đúng là đáng ghét!”
Mộ Hoan tuy nói thế nhưng vẫn không động thủ, tiếp tục dùng ít nhiệt chúc, thoải mái thở ra một ngụm khói bạc. Mùa đông năm nay không lạnh bằng năm ngoái, tuy có vài hôm rét buốt nhưng hôm nay lại đặc biệt ôn noãn, chỉ cần một chậu than đã đủ làm ấm.
“Tay vẫn còn đau sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên dời mắt sang chỗ được băng bó kỹ lưỡng của Mộ Hoan: “Thái y có nói gì hay không?”
“Thái y nói quá xuân mới khang phục.” Mộ Hoan duỗi hai chân ra cho thoải mái, tiếp tục há miệng ăn một thìa cháo nóng: “Tuy vẫn còn đau nhưng miễn cưỡng có thể cử động được.”
“Vậy thì tốt, hảo hảo dưỡng thương đợi đến nhập xuân liền sắc phong cho nàng.”
“Điện hạ dự tính thế nào cũng được, nô tỳ không gấp.”
“Không gấp?” A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng chau mày: “Sao lại không gấp? Nàng đang suy tính cái gì?”
“Điện hạ chưa vỡ lòng, cũng chưa cho cơ thiếp nào lưu lại quá đêm. Đến giờ trong vương phủ này chỉ có nô tỳ nhận được ân sủng, có cái gì phải vội a?”
“Nàng đây là kiêu ngạo đi? Thật không có quy củ!”
Mộ Hoan đặt lại đũa xuống bàn, cầm lấy khăn lụa choàng người qua giúp chó nhỏ chà lau khóe miệng dính chút máu đỏ: “Nô tỳ không có quy củ, chẳng phải do điện hạ chiều chuộng ra sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nàng một cái: “Thật đúng là bị sủng thành hư rồi!”
Mộ Hoan đắc ý cười ra tiếng, gấp gọn khăn lụa đặt xuống bàn: “Điện hạ trách nô tỳ như thế, vậy còn định ngày sắc phong hay không?”
“Ăn cơm! Mau ăn cơm!”
Âm thầm che miệng cười trộm, Mộ Hoan thành thật dùng thêm một chút nữa mới dừng đũa, ngồi chờ chó nhỏ xử lý xong cái đùi heo to gấp hai ba lần bình thường. Đúng lúc bên ngoài lại truyền đến tiếng của Âu Điền – Trắc phi nương nương cầu kiến.
Mộ Hoan nhịn không được nói: “Trắc phi đến rồi, nô tỳ chuẩn bị hành lễ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc trắng mắng: “Nàng cố tình châm biến.”
Tiểu kiều hương nhún nhún vai, giả vờ như mình ban nãy chẳng khai khẩu nói gì.
“Tiến.”
Âu Điền lập tức nhường đường cho Đằng Liễu đi vào, sau lại nghiêm chỉnh đứng canh trước đại môn An Tự Các.
Khoác trên người một bộ tố y thanh nhã, tay giấu trong thủ lô làm ấm, nhất phái cao quý tiến vào nội các. Bất quá khí chất vẫn thua xa Mộ Hoan, nhìn một cái liền nhận ra là gà rừng trèo lên được cành cao, nhìn thế nào cũng kệch cỡm đáng khinh. Chưa kể thân thể đều đã bị một hoạn quan chạm qua, không bì nổi với tiện nô trong phủ chứ đừng nói đến cơ thiếp hầu hạ trong vương phủ.
“Thần thiếp khấu kiến Ngạc vương điện hạ, Mộ muội muội.”
“Trước đây còn nhớ trắc phi gọi nô tỳ một tiếng tỷ tỷ, hai tiếng tỷ tỷ, bây giờ lại đổi rồi sao?”
Đằng Liễu sắc mặt chuyển xấu nhưng vẫn giữ nguyên điệu cười: “Thân phận bất đồng, xưng hô cũng tự khắc thay đổi.”
“Vậy sao?” Mộ Hoan cầm chén trà lên quan sát, tiện miệng châm chọc vài câu: “Con người nương nương a, giỏi nhất chính là thay đổi.”
Một nữ nô lại có được khí thế nhục mạ vương phi tiền lệ chưa từng có, mà đặc biệt chính là Ngạc vương không mở miệng khiển trách qua, rõ ràng là hướng về phía tiểu nữ nô không biết quy củ.
Đằng Liễu gượng gạo nở nụ cười: “Muội muội nói đùa.”
Mộ Hoan tiện tay đặt lại chén trà xuống bàn, tiếp tục chui vào lòng chó nhỏ làm nũng, không muốn tiếp tục dây dưa lâu với ả.
“Có chuyện gì mau nói đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên mất kiên nhẫn khai khẩu: “Nếu chỉ đến bái lạy thì làm xong liền đi, sau này không cần đến nữa.”
“Thần thiếp trước là đến bái lạy, sau là muốn báo điện hạ một tin.”
“Tin gì?”
Đằng Liễu dường như có chút khó xử, nhỏ giọng nói: “Trần thị bên đó… kỳ động tình đầu tiên đến rồi. Thần thiếp thân là trắc phi, thấy nàng chịu khổ như vậy cũng không đành lòng lại chẳng biết phải xử lý thế nào, chi bằng điện hạ đến xem một chút được không?”
Nghe đến đây Mộ Hoan bỗng dưng chột dạ, đến cả Trần Nhược