“Chủ tử! Ngài làm sao vậy?”
Hỉ Tâm đỡ lấy Mộ Hoan đang co rúm nằm trên sàn nhà, nàng chỉ vừa đi lấy tảo thiện về thì người đã nằm ở đây không chút phản ứng rồi.
“Nóng… nóng quá…” Mộ Hoan thống khổ giãy dụa dưới sàn nhà, tự mình cào loạn cơ thể: “Không được… điện hạ, điện hạ…”
“Điện hạ vẫn chưa hồi phủ, chủ tử ngài chịu đựng một chút.”
“Đánh đi.”
“Sao?”
Mộ Hoan bấm chặt bàn tay của Hỉ Tâm: “Đánh đi, ít nhất ta còn một chút thanh tỉnh, ta sắp…”
“Nô tỳ không dám!!” Hỉ Tâm hoảng hốt quỳ xuống dập đầu: “Chủ tử ngài ráng chịu đựng thêm một chút nữa, điện hạ nhất định sẽ sớm hồi phủ!”
“Không được rồi, ta sắp… ta sắp không nhận ra nữa rồi…”
“Chủ tử ngài phải kiên trì a!”
“Nước, cho ta nước…”
Hỉ Tâm hoảng thủ hoảng cước đứng dậy bưng chén trà đến, choàng tay qua đỡ chủ tử mềm nhũn ngã dưới sàn nhà: “Chủ tử nước đây, từ từ uống.”
Mộ Hoan uống được vài hớp liền đẩy mạnh Hỉ Tâm ra ngoài, thống khổ ghì chặt vạt áo: “Đi! Mau đi!!”
“Hảo.”
Tự khắc biết thời gian này không thích hợp lưu lại hầu hạ, Hỉ Tâm nhanh nhẹn chạy ra ngoài, dùng sức khóa chặt cửa không cho ai có thể tùy ý tiến nhập.
Ở trong An Tự Các, Mộ Hoan vẫn cố chống đỡ từng phân từng khắc, tay ghì chặt sàn đan đến trắng bệch. Khí lực đều mất hết vào đêm hôm qua, nàng chỉ có thể chịu đựng lý trí từng chút bị du͙ƈ vọиɠ ăn mòn. Nàng không muốn để chó nhỏ nhìn thấy dáng vẻ này, càng không muốn thanh tỉnh rồi nhận ra mình làm chuyện đáng hổ thẹn.
“Á Viên… Á Viên… ngài ở đâu rồi?”
Suy sụp đổ xuống sàn nhà, cánh tay bị thương từ từ rỉ ra dòng máu đỏ.
“Á Viên…”
Bên ngoài lại không được an tĩnh như vậy, phía Đằng Liễu đón được tin tức liền chạy đến, không ngoài dự đoán người đều đã trốn ở trong phòng không chịu ra. Mặc dù khí thế không còn, thể diện cũng chẳng giữ nổi, nhưng lần này nếu không hạ được ngạo khí của Mộ Hoan thì cả đời này cũng đừng mong làm người.
“Mở cửa!” Trân Châu lớn giọng quát tháo: “Điện hạ có lệnh, nữ nô phát tình đều phải giải đi đánh cho thanh tỉnh.”
“Chủ tử không phải nữ nô, nàng là chủ tử hầu hạ điện hạ suốt mấy ngày qua. Các ngươi lấy quyền gì mà đưa người đi? Không sợ điện hạ trở về biết chuyện mà trách tội sao?”
“Chưa sắc phong vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận, lui xuống!”
“Không được!”
Đằng Liễu không hài lòng quát: “Người đâu, đem hai nữ nô đó lôi xuống!”
“Các ngươi không được làm càn!! Buông ra!”
“Mở cửa ra.”
Trân Châu trực tiếp đem cửa đạp mạnh một cái, rồi dìu Đằng Liễu cùng bước vào nội các xem thử tình hình. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Mộ Hoan đến kỳ phát tình mềm oặt nằm trên sàn nhà, ngay cả cử động một cái cũng không có sức lực.
“Các ngươi…”
“Lôi xuống.” Đằng Liễu vuốt búi tóc của mình, lãnh liệt kéo khóe môi: “Trói lại, đánh cho đến thanh tỉnh.”
Hai gia đinh lập tức chạy đến túm lấy Mộ Hoan lôi dậy.
“Buông ra! Các ngươi buông ra…”
“Giữ phần khí lực đó để nói chuyện với điện hạ đi, lôi xuống đánh.”
Mộ Hoan giãy dụa không thành, yếu ớt để người khác lôi ra ngoài giữa trời tuyết lớn. Cơ thể vô thức run rẩy kịch liệt, lạnh đến thở không nổi nhưng bên trong lại cuồn cuộn hỏa nhiệt. Thanh tỉnh chẳng còn bao nhiêu phần tùy người khác bài bố, nội tâm muốn vùng vẫy nhưng thân thể lại không cho phép nàng làm.
“Trói lên cột.”
“Các ngươi…” Mộ Hoan trừng trừng mắt, khàn khàn giọng nói: “Mộ Hoan ta chỉ cần có nửa điểm thương tổn, điện hạ… điện hạ sẽ không tha thứ cho các ngươi…”
“Vậy sao?” Đằng Liễu cười lạnh một tiếng, quát: “Đánh!”
Một roi lưu loát giáng xuống, y phục rách toát cắt cả da thịt ở bên trong.
“A!”
Tuyết rơi dày như sương mù, da thịt trực tiếp tiếp xúc với hơi lạnh, máu cũng chẳng kịp chảy đã bị thổi đông lại. Mộ Hoan đau đớn khóc không thành tiếng, nước mắt giàn ra ướt lạnh cả mặt lại vô pháp lau đi.
Đúng lúc roi thứ hai vụt tới thì truyền đến tiếng nói của A Phúc: “Dừng tay!”
Đằng Liễu đưa mắt nhìn qua, hoảng hoảng trương trương bái lạy: “Thần thiếp khấu kiến điện hạ.”
“Lôi trắc phi xuống đánh hai mươi hèo!”
“Điện hạ!” Đằng Liễu bị hai bên ma ma kiềm kẹp giãy không được, trừng mắt đối Ngạc vương đang tiến tới: “Thần thiếp chỉ theo lệnh mà làm, điện hạ không thể phạt thần thiếp như vậy!”
“A Phúc ngươi giải quyết chuyện này.”
A Phúc vâng dạ nhận mệnh, đưa mắt nhìn ma ma ý bảo bọn họ áp giải người theo hắn đến phòng thẩm tra.
“Cởi trói.”
Hai ba thủ vệ lập tức chạy lên cởi trói cho Mộ Hoan, thậm chí còn chẳng dám chạm đến người nàng, cũng may tất cả đều là beta đối với kíƈɦ ŧìиɦ tố của omega không thể có phản ứng được.
A Ba Đáp Thấu Á Viên để nàng nằm trên lưng mình, tăng nhanh tốc độ chạy về An Tự Các, vừa vặn thấy Hỉ Tâm và Tường Liên đang bị khống chế. Hai người nhìn thấy Ngạc vương mang chủ tử trở về thì vui mừng không ngớt, chỉ cần có điện hạ ở đây chủ tử nhất định sẽ không có vấn đề gì.
“Những người tạo phản đều lôi ra đánh chết, đồng thời phong bế đại môn ai cũng không được phép ra vào.”
“Tuân mệnh!”
Đích thân mang kiều hương đang bán tỉnh bán mê vào nội các, A Ba Đáp Thấu Á Viên thậm chí có thể cảm nhận tin tức tố ngọt đến chết người, bất quá cơ thể nàng lại vô pháp hồi đáp.
“Á Viên…”
Cẩn dực đặt kiều hương nằm xuống giường, mặt ngọc hồng thấu một mảng, đôi hạnh hoa nhãn linh động như sắp khóc chăm chú dán vào nàng. Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm đều muốn nhũn cả ra, dịu dàng cọ hai cái lên sườn mặt bóng loáng.
“Bản vương ở đây.”
“Nô tỳ muốn… điện hạ…”
“Ngoan, bản vương hảo hảo chiếu cố nàng.”
Tiểu thân thể trước mặt giống như bãi xuân thủy, đôi hạnh hoa nhãn linh lung phát ra quang mang nhàn nhạt mị tình, càng nhìn càng không nỡ rời mắt. Y phục trên người bị kéo lệch sang một bên để lộ bả vai trần nhẵn nhụi, vạt váy kéo cao khiến hai đùi trắng trẻo cùng nhau bại lộ ra ngoài không khí hiển hiện hình xăm quyền quý.
A Ba Đáp Thấu Á Viên hít liền mấy ngụm lãnh khí, đè móng vuốt xuống sàn đan cố nhích người về phía kiều hương.
“A Hoan.”
“Ưm…” Mộ Hoan hơi nheo mắt lại, dùng giọng mũi è è hồi đáp: “Điện hạ, nóng quá…”
“Hảo, bản vương biết nàng không thoải mái.” A Ba Đáp Thấu Á Viên lén lút luồn tay vào y phục của kiều hương, mềm nhẹ xoa vuốt mấy cái: “Yên tâm, bản vương ở đây rồi, hảo hảo hầu hạ nàng.”
“Ân… ưm…”
Vội vã kéo tiểu kiều hương vào một nụ hôn, hai tai hưng phấn đến độ cử động không ngừng. Quẩn quanh chóp mũi là tin tức tố ngọt đến chết người của omega, thân thể mát lạnh như băng thủy, sờ vào vô cùng thích tay càng không nỡ rời.
“Ưm… chó nhỏ…”
Khắp khoan miệng đều bị càn quét, đầu lưỡi nhỏ rụt rè nghênh đón đụng chạm, hận không thể cùng người bên trên hòa làm một. Như một khối bánh ngọt, ăn mãi chẳng biết ngán, tâm tình đều bị vị ngọt này làm cho thư sướng.
“A~”
Tham lam liếm đôi môi đỏ mọng kia mấy cái, A Ba Đáp Thấu Á Viên gấp gáp kéo xả y phục trên người đối phương, trong mắt giấu không được tia du͙ƈ vọиɠ. Mộ Hoan lại nhanh hơn một bước choàng tay qua cổ Ngạc, cả người dán gắt gao không lấy nửa điểm khe hở, nũng nịu cọ dụi vào lớp lông mao ấm áp.
“Sao lại gấp gáp như vậy a?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa thật nửa đùa trêu chọc: “Bản vương ở đây, chạy không thoát.”
Mộ Hoan