“Uy, tiểu công gia!”
Nghe tiếng gọi, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan dừng cước bộ quay đầu lại, không đoán cũng biết là Phan Phất Lai Kỳ vừa gọi nàng. Trong lòng lờ mờ biết chuyện đối phương định nói nhưng vẫn đứng chờ xem, trên mặt vẫn không có nửa điểm biểu tình.
Phan Phất Lai Kỳ phóng một phát đến trước mặt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan trêu chọc: “Úc, bây giờ phải gọi là muội phu rồi!”
Tin tức Quốc công phủ kết thông gia cùng Phan gia đã truyền ra khắp Tề Châu, mấy hôm nay Phan gia nhận được rất nhiều lễ vật chúc mừng, náo náo nhiệt nhiệt không ngớt.
“Nếu chỉ chuyện này ta đi đây.”
“Này, làm sao lại lạnh nhạt như vậy a?” Phan Phất Lai Kỳ nhăn mặt nhíu mày đá chân của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Ta sau này cũng là tỷ tỷ của ngươi, là người một nhà, lẽ nào ngươi cứ dùng cái mặt lạnh mà nhìn người của Phan gia?”
“Mặt ta chính là như vậy, không thay đổi được.”
“Đầu đất!” Phan Phất Lai Kỳ nhàm chán vẫy đuôi một cái, đôi mắt đạm kim dán chặt vào A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Ta đây có mấy lời này muốn nói với ngươi.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan diện vô biểu tình chờ nghe câu tiếp theo.
“Phất Nữu chưa kịp trưởng thành, tính tình nghịch ngợm bốc đồng lại ưa thích náo nhiệt. Nhưng chỉ cần ngươi chờ nàng trưởng thành, nàng sẽ hảo hảo làm một cái thê tử hiểu chuyện biết lo cho phu gia. Cầu ngươi đối xử tốt với nàng, với cả oa oa của nàng nữa, nếu một ngày nào đó ngươi thật sự không chịu nổi nàng nữa thì đưa nàng về Phan gia. Coi như đây là một lời thỉnh cầu, đừng bao giờ vứt bỏ nàng, có thể ngươi không cần nhưng Phan gian này cần nàng.”
Hiếm khi Phan Phất Lai Kỳ nghiêm túc như vậy, bình thường đều tìm cách bắt nạt thân muội, nhưng hôm nay lại trút hết tâm tư nói ra ngoài.
“Thân mẫu chỉ có ta và Phất Nữu, nàng đều xem chúng ta như sinh mạng mà bảo hộ. Bây giờ nàng đem sinh mạng của mình đặt vào tay của ngươi, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, ngươi nhất định phải hảo hảo đối xử với Phan Phất Nữu.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan gật gật đầu hai cái biểu thị đồng ý: “An tâm.”
Phan Phất Lai Kỳ nở nụ cười bao gồm hai phần chua xót, sau này sẽ không còn thấy nha đầu nghịch ngợm kia đùa giỡn ở ngoài sân nữa…
“Nếu không còn gì ta về trước đây, bảo trọng.”
“Ân, ta tiễn ngươi.”
“Không cần, ngươi hảo hảo bầu bạn cùng tiểu muội đi.”
Nhìn bóng lưng của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, trống ngực Phan Phất Lai Kỳ đập inh ỏi, trong lòng nàng sao không thể an tâm được nửa phần?
Thẳng đến sau này Phan Phất Lai Kỳ mới minh bạch, thời khắc nàng phó thác Phan Phất Nữu chính là thời khắc tự tay nàng đào sẵn huyệt mai táng cho thân muội muội.
Nhập xuân hôn lễ được diễn ra, Trữ quân và Trữ quân phi cũng cùng tham gia, đặc biệt náo nhiệt. Đôi tân phu thê sau khi bái đường thì tân nương được ma ma dìu vào tân phòng, lưu lại tân lang ở bên ngoài dùng trà thay rượu.
Bận rộn chuẩn bị hôn lễ nhiều ngày bây giờ mới có dịp hảo hảo ngồi xuống dùng chút trà ăn chút bánh, Mộ Tước hoan hỉ lôi kéo thân muội cùng nói chuyện vui. Không quên đem chuyện Quốc công đáp ứng không tham gia tranh đấu nữa, cả hai tỷ muội trong lòng đều mừng rỡ, chỉ mong có ngày cùng nhau quay về kinh thành như xưa.
Cũng vì vậy mà không phát hiện bất thường ở A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan. Tiểu tân lang như cũ diện vô biểu cảm, ai kính rượu cũng hữu lễ đáp lại, hoàn toàn không có dáng vẻ vui mừng khi thành thân.
Có lẽ là vẫn chưa quen với không khí nên mới như thế.
Đến tối, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan tiến vào tân phòng, theo hướng dẫn của ma ma xốc lên hồng cân đỏ thẫm của tân nương.
Hồng nhan như họa vì thẹn thùng mà đỏ ửng: “Tiểu công gia.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan đưa mắt nhìn ma ma, sau đó xoay người ngồi xuống nệm vải, mắt dán chặt vào khung cửa sổ bị gió thổi phát ra tiếng kẽo kẹt.
Phan Phất Nữu thoáng ngây người, bước xuống giường tiến đến chỗ A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, áp hai tay lên vai nàng mà thì thầm: “Tiểu công gia, đêm đã khuya ngài không muốn nghỉ ngơi sao?”
“Ta đến thư phòng.”
Dứt câu liền lách người ly khai.
“Tiểu công gia!!” Phan Phất Nữu hoảng hốt chạy ra trước chặn đường, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra tia ngờ vực: “Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, tiểu công gia ngày để thần thiếp đơn độc lưu lại tân phòng như vậy sao?”
“Đây không phải là ý tứ của ngươi?”
“Ta…”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan lạnh lẽo quét mắt nhìn nàng: “Không biết liêm sỉ.”
Hoảng loạn lùi về một bước, Phan Phất Nữu cảm giác tai nàng cũng ù đi, trơ mắt nhìn chằm chằm tiểu công gia ở trước mặt.
“Ngài sao lại vũ nhục thần thiếp như vậy? Phải, là thần thiếp ái mộ ngài mới ngỏ ý với phụ thân, dù có làm thiếp cho ngài cũng nguyện ý. Nhưng thần thiếp không phải không biết liêm sỉ, thần thiếp gả đến đây cũng là được ngài dùng tam thư lục lễ nghênh đón vào cửa lớn Quốc công phủ!!”
“Thì thế nào?” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan dửng dưng mở miệng: “Dựa vào ngươi có thể bước vào phủ Quốc công? Tự xem mình là đương triều công chúa sao? Thân phụ của ngươi cũng chỉ là nho nhỏ tri huyện, nghĩ đến Quốc công phủ là đã trèo cao, ngươi còn muốn ta phải đối xử với ngươi thế nào?”
“Tiểu công gia!!”
Phan Phất Nữu nửa tức giận nửa chua xót mở miệng: “Thần thiếp là thê tử của ngài, là đích thân ngài thú vào cửa lớn, ngài có thể vũ nhục thần thiếp nhưng không liên quan đến thân phụ. Phải, là thần thiếp không biết liêm sỉ nghĩ trèo cao, là thần thiếp, toàn bộ đều là lỗi của thần thiếp!”
“Ngươi minh bạch là tốt.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan lạnh lùng xoay người đi.
“Ngài đứng lại!” Phan Phất Nữu phát run cũng không biết, yếu ớt thì thầm: “Ngài thiên kim chi khu có thể khước từ thân phụ, tại sao phải lấy ta để rồi ngài trong lòng như có gai nhọn?”
“Tương lai của Đồng quốc công phủ đều trong tay ta, mẫu công đã nói qua, chỉ có ta mới vực dậy được toàn bộ.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan quét mắt nhìn nàng: “Minh bạch rồi chứ?”
“Ngài mượn thế Tề Châu tri phủ để có mẫu tộc chống đỡ? Lẽ nào trong mắt ngài ta chỉ là thứ đáng bị lợi dụng?”
“Chính xác là như vậy.”
Dứt câu liền lạnh lùng xoay người ly khai, bỏ lại Phan Phất Nữu một mình chống đỡ chua xót. Thất vọng đổ sụp người xuống sàn nhà, ôm đầu khóc nấc trong chua xót, là nàng đã sai rồi hay sao?
Căn bản tiểu công gia không thích nàng vẫn ôm mộng huyễn tưởng gả vào Quốc công phủ, để rồi bị phu quân lạnh nhạt nhục mạ, nàng đúng thật là không có liêm sỉ.
“Mẫu thân, phụ thân…” Phan Phất Nữu ôm mặt khóc không ngừng được: “Nữu nhi không gả nữa, không gả nữa…”
---------------------------
Nhập xuân khí trời trở nên ôn noãn, bầu trời cũng nhờ vậy mà trong trẻo hơn trước. Theo thói quen tản bộ trong hoa viên rồi chuyển sang ngồi trong đình hóng mát, Mộ Hoan cầm quạt lụa phẩy phẩy hai cái, nheo nheo mắt nhìn cảnh tượng hoa hải dưới nắng xuân.
Đồ Ngân mang cao điểm đặt lên trên bàn rồi đứng nép sang một bên chờ đợi chủ tử phân phó.
“Ngươi đã gửi lễ vật cho tiểu phu nhân chưa?”
“Đã gửi, tiểu phu nhân đã nhận cũng rất vui mừng, chỉ là…” Đồ Ngân khó xử quan