Từ khi gả vào Quốc công phủ, Phan Phất Nữu chịu đủ lạnh nhạt từ tiểu công gia, cả ngày có khi chẳng được gặp đối phương dù chỉ một lần. Hoặc sẽ ở trong thư phòng cả ngày, hoặc có khi dời đến noãn thất qua đêm, hoàn toàn không ngó ngàng đến nàng.
Dù cho mẫu thân từng khuyên nhủ qua nhưng tiểu công gia vẫn không thay đổi, thái độ đối với nàng càng thêm lãnh đạm, giống như cái gai trong mắt muốn gỡ mà gỡ không ra. Phan Phất Nữu kiên trì bao nhiêu thì vẫn không đổi được nửa điểm nhiệt tình của phu quân, dần dần trở nên chán chường, đến cả dũng khí đối diện cũng không còn nữa.
Ngồi trước bàn trang điểm, Phan Phất Nữu không buồn chải chuốt, mờ mịt nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng. Dáng vẻ tiểu thư Phan gia hoàn toàn biến mất, chỉ lưu lại hoa dung tiều tụy của một tiểu phu nhân bị phu quân lạnh nhạt.
Còn đương miên man suy nghĩ lại nghe thấy tiếng bước chân: “Phất Nữu.”
Phan Phất Nữu giật mình đứng dậy, vội chỉnh trang y phục bước ra: “Mẫu thân tảo an.”
“Người trong nhà không cần đa lễ, ngồi xuống đi.”
Mộ Tước vén váy hoa ngồi xuống, trên cổ vẫn quấn khăn lông thú, khoác hai kiện áo ấm vẫn thấy lạnh. Do Tề Châu luôn có mùa đông dài hơn trong kinh thành, nên đã nhập xuân nhà nhà vẫn mặc áo ấm đi ra ngoài đường.
“Mẫu thân không biết có gì dạy bảo?” Phan Phất Nữu loay hoay châm trà cho mẫu thân, có chút lo lắng mà nói: “Mẫu thân thỉnh dùng trà.”
“Mấy hôm nay trời vẫn còn lạnh, ta cố tình mang đến cho ngươi kiện thủ lô mới.” Mộ Tước lấy trong tay áo kiện thủ lô chính tay nàng may: “Ngươi xem có vừa ý hay không?”
Đưa tay tiếp nhận thủ lô, Phan Phất Nữu hào hứng đeo vào thử. Quả nhiên tay nghề của mẫu thân là nhất đẳng, họa tiết thêu bên ngoài phi thường đẹp mắt, bên trong thủ lô còn phủ một lớp nhung mềm làm ấm rất tốt.
“Ta rất thích, đa tạ mẫu thân.”
“Đây cũng là điều duy nhất mẫu thân có thể làm cho ngươi.” Mộ Tước đưa tay chỉnh sửa cổ áo cho Phan Phất Nữu, đáy mắt toàn bộ đều là thương xót: “Mẫu thân biết ngươi ủy khuất, cũng biết ngươi trong lòng thống khổ, chỉ là không cách nào giúp được ngươi. Lẽ ra từ đầu mẫu thân không nên đáp ứng công gia, bây giờ thấy ngươi như vậy, mẫu thân chẳng biết lấy mặt mũi gì nhìn phía Phan gia.”
“Mẫu thân, ta không sao.” Phan Phất Nữu cố nén nước mắt, nhẹ nhàng xoa vuốt mu bàn tay của nàng: “Nữu nhi sống ở Quốc công phủ rất tốt, mặc trên người đều là cẩm bào quý giá, thức ăn đưa tới chưa từng đạm bạc. Mẫu thân, ngài không cần phải tự trách mình làm gì, có trách là trách Nữu nhi vô năng, không thể khiến tiểu công gia cảm động.”
“Phất Nữu, ngươi là hảo tức phụ, ta chưa từng hối hận để Phổ Lan thú ngươi vào cửa lớn Quốc công phủ. Chỉ là người làm mẫu thân như ta rất vô dụng, cho Phổ Lan được một hảo thê tử nhưng lại khuyên không được nàng đối đãi tốt với ngươi.”
Phan Phất Nữu toàn bộ ánh mắt đều là bi ai, khóe môi mỉm cười nhưng lồng ngực đau như bị ngàn dao cứa nát.
“Coi như mệnh số của Nữu nhi, không dám oán trách ai, chỉ mong tiểu công gia có thể đạt được những điều ngài ấp ủ. Có thể Nữu nhi không phải người song hành cùng ngài, chí ít cũng đứng phía sau quan sát thành bại, làm chốn trở về bình an cho tiểu công gia.”
“Hảo Nữu nhi, hảo tức phụ.” Mộ Tước kiềm không được nước mắt, vươn tay ôm lấy Phan Phất Nữu dỗ dành: “Mẫu thân nợ ngươi, Phổ Lan nợ ngươi, toàn bộ Quốc công phủ này nợ ngươi. An tâm, dù cho Phổ Lan tâm tư đặt ở đâu, ngươi vẫn là tức phụ duy nhất của Quốc công phủ này, bất kỳ nữ nhân nào cũng không thay thế được ngươi.”
“Nhưng tiểu công gia tâm ý khó dò, ngài sẽ chấp nhận sao? Trong lòng ngài mai sau có nữ nhân khác, cùng ngài sinh ra oa oa kế tự, ngài sẽ để ta tiếp tục lưu lại bên cạnh hay sao?”
Chỉ cần nghĩ đến tương lai A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cùng một nữ nhân khác bên nhau, có oa oa riêng của cả hai còn nàng thì đứng một bên quan sát hạnh phúc của hai người. Đây chính là bi ai lớn nhất một đời, phu quân của mình lại không có được tâm mà phải nhìn nữ nhân khác thế chỗ bản thân chăm sóc nàng.
Mộ Tước vươn tay gạt đi nước mắt trên mặt Phan Phất Nữu, giọng nói phát run cũng không nhận ra: “Phất Nữu, ủy khuất ngươi, nhưng dù thế nào mẫu thân cũng không để Phổ Lan ruồng bỏ ngươi. Ngươi là đích thê của nàng, là thê tử nàng dùng tam thư lục lễ nghênh đón vào cửa lớn Quốc công phủ, nàng tuyệt đối không được hưu ngươi.”
“Mẫu thân…”
“Phất Nữu ngoan, đừng khóc. Bây giờ quan trọng nhất là có được tâm của Phổ Lan, về sau những chuyện này không đáng lo nữa, có phải hay không?”
“Nhưng mà Nữu nhi sợ…” Phan Phất Nữu run rẩy nắm lấy cánh tay của Mộ Tước, hai mắt vẫn đỏ hoe chỉ chực chờ thời cơ thích hợp sẽ rơi xuống nước mắt: “Tiểu công gia có bao nhiêu chán ghét Nữu nhi, nếu ta còn đến gặp nàng chỉ sợ nàng càng thêm chướng mắt.”
“Sẽ không, phu thê mà, dù có chuyện gì vẫn sẽ hòa hợp trở lại thôi. Hảo hảo tìm thời gian nói chuyện với Phổ Lan, không chừng nàng sẽ hiểu cho ngươi.”
Phan Phất Nữu mím mím môi dưới nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Trời trong xanh vẫn có lúc đổ mưa thì tâm tư của tiểu công gia nhất định sẽ có ngày bị tâm ý nàng làm cảm động mà thay đổi.
Vì để gặp tiểu công gia, Phan Phất Nữu đã dày công chuẩn bị y phục, thậm chí còn xuống bếp tự tay nấu một món cao điểm. Một mình đi đến thư phòng, trước khi tiến vào vẫn không quên chỉnh trang lại búi tóc, hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí đẩy cửa tiến vào.
Nhưng tay vừa chạm đến cánh cửa đã nghe thấy tiếng cười nho nhỏ của một omega truyền ra. Hai vai bất giác run lên, phản ứng đầu tiên chính là đẩy mạnh cửa, dùng hết sức lực bước thẳng vào thư phòng.
Vạn vạn không ngờ nhìn thấy A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan vui vẻ cùng một nữ nô trò chuyện, hai tay của ả vòng qua cổ tiểu công gia, đáy mắt đều là xuân tình phơi phới.
Nghe tiếng đẩy cửa, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan ngẩng đầu lên, thấy Phan Phất Nữu cũng không có phản ứng gì khác.
“Đi ra.”
Tiểu nữ nô kia co rúm người lại, run rẩy trốn trong vòng tay của tiểu công gia.
Phan Phất Nữu giống như phát điên mà gào lên: “Ta nói đi ra!!”
“Tiểu công gia…”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan mềm nhẹ dỗ dành: “Nàng đi ra trước đi.”
Lúc này tiểu nữ nô kia mới chịu đứng lên, hướng Phan Phất Nữu nhìn một cái rồi đẩy cửa ly khai thư phòng. Trong thư phòng vắng lặng giờ đây chỉ còn hai người, mặt đối mặt nhưng thiên ngôn vạn ngữ vẫn không thốt ra được nửa lời.
“Tiểu công gia…” Phan Phất Nữu tuyệt vọng đến mức chút khí lực để nói cũng không còn: “Thần thiếp rốt cuộc làm gì sai? Rốt cuộc đã làm gì sai mà ngài lại đối xử với thần thiếp như vậy?”
“Chuyện này hẳn ngươi là người rõ nhất đi?”
“Bởi vì thần thiếp là lệnh ái của Phan gia sao? Bởi vì phụ thân của thần thiếp ngỏ ý với Quốc công gia hay sao? Đó là lỗi của thần thiếp sao?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cười lạnh một cái, hướng đôi mắt màu trà xinh đẹp nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt: “Chẳng phải Phan gia các ngươi muốn như vậy sao? Đem nhi nữ gả đến Quốc công phủ chỉ cầu danh lợi, mong sau này tiền đồ vô lượng có phu gia mà bám víu, không phải hay sao?”
“Phụ thân ta không phải người như vậy!!!”
“Không chỉ phụ thân ngươi, mà mẫu thân ngươi và cả tỷ tỷ của ngươi nữa, đều mong muốn Quốc công phủ làm chỗ dựa sau này!”
“Ngài im miệng!!” Phan Phất Nữu thống khổ khóc không thành lời, hai tay run rẩy chỉ vào A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Phụ thân của ta cả đời công chính liêm minh, chưa từng nghĩ qua dựa dẫm vào Quốc công phủ này, chưa bao giờ!!”
“Nực cười!” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan mỉa mai châm chọc: “Phụ thân ngươi không nghĩ trèo cao sẽ ngỏ ý với mẫu thân sao? Sẽ mong muốn ngươi gả vào Quốc công phủ này