“A? Đại lễ cầu thần?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên gật đầu hai cái, tay vẫn mân mê bàn tay nho nhỏ của ái phi: “Nàng thân là nữ chủ hậu cung nắm giữ phượng ấn, sẽ đứng ra chủ trì đại lễ này.”
“Thần thiếp sợ mình làm không tốt.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên đối diện đôi thâm lam kia: “Hay là để hoàng tổ mẫu tiếp tục chủ trì năm nay để thần thiếp tham khảo?”
“Chính hoàng tổ mẫu đề cử nàng làm chủ điển lễ.”
“A!?”
Nhẹ nhàng nâng cằm ái phi lên, A Ba Đáp Thấu Á Viên ôn nhu nói: “Nàng vừa hồi cung vẫn chưa có được quyền uy, hoàng tổ mẫu nhân cơ hội này để nàng thể hiện cho bọn họ biết nữ chủ hậu cung chính là nàng. Đến lúc nàng thăng lên hoàng hậu, cũng sẽ ít người bàn tán dị nghị, một công đôi chuyện không phải sao?”
“Thần thiếp chỉ sợ mình vụng về làm xấu mặt hoàng thượng mà thôi.”
“Nàng cứ bình tĩnh, hoàng tổ mẫu lần này sẽ xuất mã giúp nàng một tay.”
Mộ Hoan vừa nghe được tin hoàng tổ mẫu đích thân xuất mã liền như ăn một viên định tâm đan, ôm ngực thở phào một hơi: “Có hoàng tổ mẫu là đại thụ che trời, thần thiếp cũng an tâm làm việc hơn.”
“Đại điển lần này quan trọng, nàng nên chú tâm một chút, tránh để xảy ra sơ suất có cớ khiến bá quan bàn tán nghị luận.” A Ba Đáp Thấu Á Viên sờ sờ cằm của ái phi, đáy mắt đều là nhu tình ấm áp: “Trẫm tính cả rồi, đợi nàng có oa oa không quản hoàng thân công chúa đều sắc phong nàng thành hoàng quý phi.
“Hoàng quý phi hay quý phi đều không quan trọng, quan trọng là hoàng thượng ở bên cạnh thần thiếp bất ly bất khai.”
“Đó là tất nhiên.”
Hai người còn đang vui vẻ trò chuyện thì Đồ Ngân bước vào, chấp tay bái lạy rồi nói: “Hoàng thượng, đã đến giờ phê duyệt tấu chương, không nên chậm trễ nữa.”
“Ngươi là đồng hồ sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên buồn bực phất tay: “Lui đi, gọi A Phúc mang tấu chương lên.”
“Hoàng thượng không vui sao?”
Mộ Hoan đưa tay đỡ lấy gò má của chó nhỏ, ngọt nị nị hỏi khẽ: “Hay là thần thiếp cùng ngài phân ưu?”
“Nàng làm sao phân ưu?”
“Thần thiếp ở đây mài mực cho hoàng thượng, lâu lâu kéo hoàng thượng ra khỏi tấu chương nói vài câu, hoặc giúp hoàng thương xoa bóp cho đỡ nhức mỏi.”
“Ái phi đúng là hiền huệ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên giữ một lọn tóc nàng hôn xuống: “Trẫm rất hân hạnh.”
Nhịn không được khanh khách cười, Mộ Hoan chủ động cầm lấy thỏi mực nghiêm chỉnh mài, không quên cho ít dầu loãng vào ngăn mực nhanh đông.
Tấu chương rất nhanh được mang đến bày thành hai chồng cao, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn thấy phát choáng, miễn cưỡng cầm một quyển lên xem. Thông thường đại sự đều sẽ bẩm báo trên triều, còn tấu chương đều là mấy chuyện lặt vặt, nhưng không thể không xem rồi phúc đáp cho bá quan.
Tò mò ghé mắt nhìn thử tấu chương chó nhỏ đang xem: “Hoàng thượng, cái chữ kia đọc thế nào?”
“Chữ nào?”
Mộ Hoan không biết xấu hổ chỉ tay vào chữ lắm nét trên tấu chương rồi kéo ngón tay dài hai hàng: “Đều không biết.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc trắng mắt, cầm tấu chương gõ đầu Mộ Hoan một cái: “Trẫm bảo hoàng tổ mẫu và tam tỷ dạy nàng.”
Cười trừ hai tiếng, Mộ Hoan cũng không giấu cái dốt của mình, ngoan ngoãn lĩnh hội ngọc ngôn từ kim khẩu.
“Đoạn này viết các vùng biên ải đã phát xong lương thảo, bá tánh vô cùng vui mừng, còn xem trẫm như thần linh mà xây đền tạ ân.”
“Xây đền tạ ân?” Mộ Hoan bất khả tư nghị reo lên: “Như vậy không phải trù ếm hoàng đế sao?”
“Trẫm được bá tánh xem như thần linh mà thờ phụng sao gọi là trù ếm?”
“Chỗ thần thiếp không như vậy.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên gật gù hai cái xem như minh bạch, nói tiếp: “Việc xây đền thờ phụng cũng chỉ là một hình thức thể hiện lòng kính ngưỡng đến bậc đế quân. Ở chỗ nàng thế nào trẫm không rõ, nhưng ở Ngạn Huyền bày tỏ lòng tôn kính đều dựa vào việc xây đền phụng thờ như thần thánh.”
“Hóa ra còn có kiểu tín ngưỡng như vậy.”
“Theo nàng đây là tín ngưỡng sao?”
Mộ Hoan thoáng kinh ngạc, hỏi lại: “Ngài không thấy vậy?”
“Tín ngưỡng theo nàng là như thế nào?”
“Toàn tâm toàn ý tin tưởng, đối với người bản thân tín ngưỡng không khác gì thần linh.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười một tiếng: “Quan niệm về tín ngưỡng của nàng không sai, chỉ là khác với trẫm.”
“A!?” Mộ Hoan hiếu kỳ bỏ thỏi mực đang mài, nhích gần đến hỏi: “Vậy theo hoàng thượng tín ngưỡng là gì?”
“Là nàng.”
Còn chưa kịp hiểu gì đã nghe tiếng cười của chó nhỏ, Mộ Hoan hai gò má lập tức đỏ bừng, xấu hổ dời mắt đến nghiên tiếp tục mài mực. Rõ ràng xấu tính, chỉ biết chọc nàng ngượng ngùng.
“Ái phi, trẫm là gì của nàng?”
“Sao ngài lại hỏi như vậy?” Mộ Hoan e lệ cúi đầu ho hai tiếng, đảo mắt nhìn nơi khác: “Ngài tất nhiên là phu quân của thần thiếp.”
“Chỉ như vậy?”
“Lẽ nào ngài còn muốn làm mẫu thân của thần thiếp!!?”
“Trẫm làm mẫu thân của nàng làm gì?” A Ba Đáp Thấu Á Viên đột ngột tập kích, cắn một cái bên tháp cổ duyên dáng trắng mịn: “Trẫm muốn làm tín ngưỡng của nàng.”
“Hô!”
Mộ Hoan đau đến nhẹ răng, ở trước mặt cung nô không thể đẩy chó nhỏ ra, đành ngượng ngùng lí nhí thuận theo đối phương: “Hoàng thượng dĩ nhiên là tín ngưỡng của thần thiếp.”
“Miễn cưỡng.”
“Ngài…”
Mộ Hoan trừng mặt, lén lút nhéo A Ba Đáp Thấu Á Viên một cái, rồi lại chồm người đến hôn lên môi nàng. Loạt hành động vừa đánh vừa xoa này khiến A Ba Đáp Thấu Á Viên chẳng biết nên khóc hay cười, nhưng cũng chủ động đáp lại nhiệt tình của ái phi.
Đôi hạnh hoa nhãn trong suốt không thấy đáy, dịu ngọt nở nụ cười: “Hoàng thượng là bầu trời, là không khí, là đại hải cao sơn, cũng là sinh mạng của thần thiếp.”
“Nàng quả nhiên xem không ít tình thư.” A Ba Đáp Thấu Á Viên bắt lấy gò má của ái phi véo véo hai cái: “Tâm trẫm bị nàng làm cho hư nhuyễn cả rồi.”
“Hắc, đều do hoàng thượng dạy dỗ cả!”
“Thưởng, lập tức thưởng.”
Mộ Hoan hai mắt sáng rực như đèn: “Thưởng gì?”
“Thưởng cho nàng một trăm cuốn tình thư, lập tức học thuộc sáng mai trả bài.”
Mộ Hoan: “…”
“Thần thiếp mới không thèm học tình thư!!!!”
=========================
Trước khi nhập xuân, Ngạn Huyền đại lục địa sẽ tổ chức đại lễ cầu thần linh phù hộ một năm bình an thuận lợi, mùa màng bội thu, bách tính an cư lạc nghiệp. Đại lễ sẽ được nữ chủ hậu cung chủ trì, Mộ Hoan thân phận cao nhất hậu cung, tất nhiên nàng là người an bài mọi chuyện cho đại lễ.
Thỉnh giáo qua Thái hoàng thái hậu, lần đầu làm việc này Mộ Hoan vẫn gặp không ít trục trặc, hoàn toàn quay cuồng chẳng biết phải làm thế nào mới đúng. Thẳng đến đại lễ diễn ra mới tạm xem như ổn thỏa, tin tưởng