“Hoàng thượng, tra ra được rồi.”
Hỉ Tâm đem tấu chương đặt lên bàn, nghiêm cẩn nói: “Cung nô này từng đụng trúng một cung nô mà bị phỏng, là người của Nhiễm quý phi.”
“Người của Nhiễm quý nhân sao lại bị đưa đến ngự trù phòng?”
“Là do cung nô này sơ ý đánh rơi chiếc bình quý của Nhiễm quý nhân mà bị đánh đuổi đi.” Hỉ Tâm nghĩ ngợi một chút, hồi tưởng những gì điều tra được: “Theo lời cung nô làm trong Ngự trù phòng, cung nô này thường xuyên bị người trong trù phòng bạc đãi, liên tục bị bắt làm thay việc cho bọn họ. Hôm nay cung nô này thật sự thay than trong trù phòng, việc bám than trên tay là dĩ nhiên. Đáng tiếc lại xui xẻo đúng lúc trong rương giấy phúc đựng đầy tro bếp nên phải làm người chết thay.”
Càng nghe tâm tình Mộ Hoan càng tuột dốc, chán nản trút một tiếng thở dài. Quả nhiên cung nô kia oan uổng, bản thân không làm gì lại phải đi gánh tội thay, trong cung muốn sống tốt cũng chẳng dễ dàng gì.
“Vậy người nhà cung nô kia còn sống không? Bản cung muốn gửi bọn họ một ít bạc coi như bù đắp, dù sao cung nô kia cũng là vì thanh danh của bản cung mà vong mạng.”
“Vẫn còn sống, vi thần sớm đã mang bạc đến nhà họ, còn gửi giấy tờ đất phía nam, đều là ý chỉ của hoàng thượng.”
Đưa mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên, Mộ Hoan xúc động mở miệng: “Hóa ra hoàng thượng đều đã an bài.”
“Trẫm biết sau chuyện này nàng sẽ cảm thấy dây dứt, nên mới cố tình an bài mọi chuyện, tránh nàng về sau không yên tâm.”
“Hoàng thượng nếu cũng đã biết thì sao không âm thầm giữ lại mạng của cung nô này? Nhất định phải…”
“Giữ lại mạng ả, sau này bị phát hiện chuyện cũ lại có người khơi gợi, đến lúc đó sẽ càng khó giải quyết hơn. Chi bằng một lần giải quyết gọn gàng, tránh đêm dài lắm mộng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng xoa mu bàn tay của Mộ Hoan dỗ dành: “Trẫm biết nàng đang nghĩ gì, trẫm cũng hiểu nàng không muốn thấy trẫm lạm sát người vô tội. Nhưng tình thế bắt buộc, trẫm vô pháp làm được gì hơn, đành ủy khuất cung nô kia mà thôi.”
Mộ Hoan tất nhiên hiểu được khổ tâm của A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngoài thở dài mấy tiếng cũng không thể làm được gì khác.
“Thần thiếp minh bạch, về sau sẽ không nói đến chuyện này nữa.”
“Tốt lắm.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt lên trán nàng một nụ hôn, dịu giọng an ủi: “Hôm nay nàng mệt mỏi nhiều rồi, vào ngọa phòng nghỉ ngơi trước, trẫm xử lý công vụ xong sẽ vào xem nàng.”
Miễn cưỡng đứng dậy hành lễ: “Thần thiếp cáo lui.”
Ân Ly bước lên dìu đỡ quý phi, cũng chẳng dám dong dài nhiều lời, đến cả nàng cũng biết được tâm trạng hiện tại của quý phi không tốt.
Vén váy ngồi xuống giường, Mộ Hoan ngây người nhìn ra cửa sổ, chẳng có gì ngoài một màn tuyết rơi trắng xóa. Có lẽ nàng thật sự quá mất cảnh giác, ba năm ly khai tranh đấu mà cho rằng thiên hạ thái bình, đem bản thân dỗ dành trong giấc ngủ an toàn huyễn tưởng. Thậm chí quên mất nàng từ khốn đốn thế nào để thoát ly tranh đấu trong vương phủ để từng bước trở thành nữ nhân bên cạnh của chó nhỏ.
Trải qua thời gian dài yên bình, móng vuốt của nàng đều đã bị mài mòn cả rồi.
“Nương nương còn suy nghĩ gì vậy?” Ân Ly hiếu kỳ quan sát sắc mặt nàng, dè chừng hỏi khẽ: “Lẽ nào vẫn áy náy với cung nô vô tội kia?”
“Bản cung chỉ đang nghĩ, có thật là bản cung không xuất thủ bọn họ vẫn sẽ ép chết bản cung?”
Ân Ly hoảng hốt che miệng, đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi khẽ: “Nương nương hoài nghi có người động tay?”
“Cung nô kia không động thủ lẽ nào ngươi thật sự cho rằng thần linh trừng phạt bản cung?”
“Ách…” Ân Ly suýt chút cắn lưỡi, gượng gạo cười: “Nô tỳ lại ăn nói linh tinh rồi.”
“Đến cả ngươi cũng hoài nghi, bản cung không thể không điều tra một chuyến. Lôi được kẻ trong tối sẽ biết được thực hư câu chuyện, chỉ là bản cung hiện tại không có chút manh mối nào.”
“Có thể nhờ hoàng thượng?!”
Mộ Hoan liếc nàng một cái: “Hoàng thượng xuất thủ nhất định sẽ để lộ động tĩnh, hơn nữa người có thể nhờ cậy chỉ có Hỉ La thống lĩnh, ngươi nghĩ kẻ đó sẽ để ngươi nhận ra? Bản cung lần này phải đích thân xuất mã để bọn họ minh bạch bản cung không phải không có khả năng chống trả mà là không muốn động thủ.”
Bỗng chốc cảm thấy lạnh sống lưng, Ân Ly đè thấp giọng hỏi: “Nô tỳ đi sao?”
“Ngươi đi chẳng phải để cả thiên hạ biết bản cung sai phái?” Mộ Hoan chỉ tay vào trán nàng mà mắng: “Ngươi hiện tại là tâm phúc của bản cung, ngươi ăn cơm bằng tay trái, tin này liền rơi hết vào tai bọn họ. Hôm nay ngươi đổi tay phải ăn cơm, bọn họ nhất định sẽ cảnh giác, cho rằng chuyện ăn cơm của ngươi cũng vấn đề!”
“Ách, nghiêm trọng như vậy sao?”
“Thế ngươi thử đi một lần liền minh bạch.”
Ân Ly vội lắc đầu xua tay: “Không đâu, nô tỳ chết cũng không đi!!”
“Vậy ngươi nói nên để ai đi?”
“Nô tỳ là thân tín của nương nương không đi được, thì Đồ tỷ tỷ cũng sẽ không thể đi. Nhưng bên cạnh ngài cũng chỉ có hai người bọn ta hầu hạ, vậy…” Nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, kết quả vẫn là cúi đầu nhận thua: “Ta ngoài phân biệt cao điểm tốt ra thì cái gì cũng không biết, nương nương ngài đừng giày vò cái đầu của ta nữa.”
Mộ Hoan liếc trắng mắt: “Đưa tay ra đây, đánh một cái.”
Ân Ly vạn bất đắc dĩ đưa tay ra, bị nương nương dùng sức đánh một cái vào lòng bàn tay.
“Ây da!”
“Đánh ngươi một cái cũng thấy đau, sau này sống trong cung còn nhiều đau đớn phải trải qua, không phải bằng phẳng như bây giờ đâu.” Mộ Hoan thở dài một tiếng, ngón cái tì vào mặt bàn lưu lại vết xước dài: “Bản cung muốn mượn tay Uyển Nhược.”
“Uyển Nhược tỷ tỷ?”
“Không nỡ sao?”
Ân Ly lập tức lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Sau khi biết rõ Uyển Nhược tỷ tỷ nghĩ gì, ta hoàn toàn không còn hy vọng ở nàng nữa.”
“Bản cung cũng chỉ sợ ngươi không nỡ.” Mộ Hoan trầm mặc nghĩ ngợi một hồi rồi lại nói: “Uyển Nhược hiện tại là người của Cấm vệ quân, cũng chưa từng gặp mặt riêng bản cung khi hồi kinh, cho nên nàng là người duy nhất có thể giúp bản cung điều tra.”
“Vậy nô tỳ đi tìm Uyển Nhược tỷ tỷ truyền đạt ý tứ của ngài.”
“Đi đi, nhưng nhớ đừng để ai biết được chuyện này.”
Ân Ly gật đầu liền hai cái: “Nô tỳ minh bạch.”
=================
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, bốn phía phủ trắng tuyết rơi không thấy nổi con đường trước mắt. Đạp lên lớp tuyết dày lưu lại dấu chân nhưng rất nhanh liền bị gió thổi tan, tiện tay kéo thấp xuống mũ trùm đầu.
“Ai?”
Từ phía sau hòn giả sơn bước ra một bóng người, bàn tay đặt lên vách đá, mỉm cười hòa nhã: “Đồ tiểu chủ, không đúng, quý phi trở về ngươi cũng chỉ là cung nô.”
Sắc mặt Đồ Ngân lập tức trở nên khó coi, nhíu mày quát khẽ: “Đừng giả vờ, ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện? Thục phi sai phái ngươi đến có phải không?”
“Nương nương vẫn chưa biết chuyện, chỉ mình ta đoán ra được kẻ động thủ lần này chỉ có thể là ngươi.” Triêu Đài xoay lưng dựa vào hòn giả sơn, nhấc khóe môi tựa tiếu phi tiếu: “Đồ cô nương, ngươi lần này khinh suất rồi.”
“Liên quan gì đến ngươi? Chi bằng ở đây quản chuyện thiên hạ, ngươi nên hảo hảo lấy lòng Thục phi của ngươi thì hơn.” Đồ Ngân hừ hừ hai tiếng, nhịn không được mỉa mai: “Chưa biết chừng có ngày Thục phi lại nằm ở trên giường thánh đế, đến lúc đó kẻ khóc thê thảm nhất lại là ngươi.”
“Nương nương là người thế nào ngươi minh bạch hơn ta sao?