Mộ Hoan ngượng ngùng gật đầu hai cái, kích động vặn muốn rách tay áo.
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn tay áo của nàng cười nói: “A Hoan, rách rồi sẽ không biết tự khâu đâu, có phải muốn đòi sính lễ may y phục mới rồi không?”
“A!” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận vung tay đánh nàng một cái, bất quá trong người mang bệnh đánh cũng nhẹ như phủi bụi: “Ngươi trêu chọc ta?”
“Vẫn còn sốt.”
Đang vui vẻ đây đột nhiên chó nhỏ nghiêm túc trở lại, cúi đầu cọ mặt vào trán nàng kiểm tra nhiệt độ. Mộ Hoan tất nhiên phối hợp, vòng tay yếu ớt câu chặt cổ ý trung nhân, nguyện ý dựa dẫm không chút phòng bị.
A Ba Đáp Thấu Á Viên phi thường hài lòng, cọ tiếp vào gò má nàng hai cái dỗ dành.
Mộ Hoan sợ nhột liên tục né tránh: “Đừng mà, hảo dương.”
“Đêm qua cũng dỗ dành như vậy không nghe nàng nói thế.”
“Đêm qua!?” Mộ Hoan kinh hỉ chụp lấy hai vai nàng: “Đêm qua thật sự ngươi ở bên cạnh, không phải mộng?”
“Không biết tình lang ở bên cạnh có phải đáng phạt không?”
“Vậy còn đêm mưa hôm đó, chính ngươi cứu ta ra khỏi khu rừng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không trả lời, chỉ cong mắt mỉm cười.
“Quả nhiên là ngươi! Ta thật không có nhìn lầm!!” Mộ Hoan mừng rỡ vùi đầu vào hõm cổ nàng dụi dụi: “Á Viên thật sự không đành lòng để ta gặp nguy hiểm, nhất định là như thế.”
“Phải trách nàng nửa đêm nửa hôm đi lung tung để rồi mất tích, có biết ta lo lắng thế nào không hả?”
“Ta không phải mất tích.” Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, co rúm người lại: “Ta bị người của chính phi ném vào rừng, ta rất sợ, trong rừng chỉ có một mình ta tự sinh tự diệt, Á Viên…”
“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ôm ghì lấy nàng, dịu dàng vuốt lưng hai cái: “Sau này ta sẽ không để nàng gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa, đừng khóc, được chứ?”
“Ân, không khóc.”
Mộ Hoan sụt sùi một chút, ngước mắt nhìn nàng thì thào: “Làm sao ngươi biết ta ở trong rừng?”
“Nàng không phải nói ta là đại cẩu sao? Còn không đánh hơi ra nàng?”
Nghe xong Mộ Hoan lập tức bật cười, đưa tay nhéo nhéo mặt nàng: “Đồ xấu xa.”
“Vẫn còn mệt, nghỉ ngơi một chút nữa đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt nàng nằm ngay ngắn trên nệm vải, sủng nịch nói: “Có muốn ăn chút gì không?”
“Ân, có hơi đói.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên xoa đầu nàng, quét mắt nhìn khắp phòng hỏi: “Tường Liên gì đó không ở đây sao?”
“Ban nãy ta thấy hơi mệt nên để nàng lui xuống rồi.”
“Thế đã cho nàng ăn cháo tổ yến chưa?”
“Cháo tổ yến?” Mộ Hoan nghe xong không biết nên khóc hay nên cười: “Ta làm sao có phần phước nếm cháo tổ yến chứ, thậm chí tỷ tỷ cũng chỉ có cơ hội ăn một hai lần.”
Hai chân mày lập tức chau lại, nếu Mộ Hoan không ăn vậy số huyết yến kia đang ở đâu?
“Sao thế?”
“Không có gì.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cong mắt cười: “Ta có mang chút cháo hạnh nhân cho nàng, ăn một chút nhé?”
“Hảo.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên quay trở về bàn kéo túi vải đến trước mặt Mộ Hoan, tiện chân đá đồ vật trong túi trượt ra ngoài, là thực hạp đựng cháo hạnh nhân nóng hổi. Dùng răng cắn quai cầm thực hạp, A Ba Đáp Thấu Á Viên lấy đà nhảy lên giường, đem thực hạp dúi vào tay tiểu kiều hương.
Mộ Hoan nhìn thực hạp bĩu môi: “Tay chân vô lực.”
Rồi lại nhìn tứ chi cứng cáp của A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngoài móng vuốt cùng đệm thịt mềm mại thì không có nổi ngón tay để uy nàng dùng cháo. Lẽ nào lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nàng thật sự phải học theo cách ăn uống của tiểu khuyển tử?
Vừa nghĩ đến thôi đã lạnh toát khắp người, Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn cầm lấy thìa tự múc tự ăn.
A Ba Đáp Thấu Á Viên biết nàng đang nói về cái gì, đảo mắt biện hộ: “Đợi ta trải qua tiêu ký mới có thể biến thành nửa người nửa thú, nếu nàng muốn được uy cũng phải đánh đổi một chút mới được.”
Mộ Hoan sặc cháo, trừng mắt nói: “Ngươi xấu tính thật! Ta bệnh nặng như thế mà ngươi lại… lại…”
“Đang nghĩ lung tung gì đấy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vô liêm sỉ nói: “Dù nàng có nguyện hiến thân ta cũng không làm được gì, dù sao cũng chưa vỡ lòng.”
“Vỡ lòng?”
“Là kỳ động tình đầu tiên cũng là duy nhất của alpha, mấy chuyện này ma ma không dạy bảo nàng sao?”
Mộ Hoan ngậm thìa lắc đầu.
“Nhả thìa ra nói chuyện với ta.”
Ngoan ngoãn nhả cái thìa sứ ra, Mộ Hoan hốc mắt đỏ bừng nói: “Ta làm sao có cơ hội, ngươi vừa đi đã bị đám chính phi vu oan trộm đồ còn đánh ta hai mươi đại bản ném vào phòng củi. Xui xẻo vừa ra khỏi đã bị vứt vào rừng, nếu không phải ta ý chí kiên định sớm đã bỏ mạng rồi.”
“Ả đánh nàng hai mươi đại bản?” A Ba Đáp Thấu Á Viên sợ đến cứng người, lo lắng nhìn quanh tìm chút thương tích: “Có làm sao không hả? Sao lại để ả muốn làm gì thì làm chứ? Nàng nho nhỏ thân thể ta còn chưa dám đánh, ả lấy quyền gì phạt bản tử nàng?”
“Do ngươi không ở đây ai cũng ức hiếp ta…” Mộ Hoan chùi chùi nước mắt, nhỏ giọng nói: “Mông bị đánh chảy máu, rất đau.”
“Cho ta xem.”
“Hả?” Mộ Hoan còn nghĩ mình nghe lầm: “Vừa nói, cho ngươi xem?”
“Xoay lại, cho ta xem.”
Còn chưa kịp phản đối đã bị đối phương lật úp lại, móng vuốt to lớn đặt trên mông nàng muốn cởi xuống quần vải.
“Không được a!!”
“Nàng cởi cho người khác thượng dược thì cởi cho ta xem có sao?”
Mộ Hoan hận muốn chụp chết con chó nhỏ xấu xa này, sao có thể không biết xấu hổ nói mấy lời này chứ?
Quần dài bị kéo xuống đến tận đầu gối, có giãy cũng giãy không được chỉ có thể vùi mặt vào gối che giấu hai vệt đỏ hồng trên gò má. Cảm