Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, hỏi: “Thật sự không vấn đề?”
“Thần xin lấy đầu bảo chứng, tiểu thư chỉ là thân thể quá độ hư nhược, nguyên khí tổn thương nên mới mệt mỏi như vậy. Qua nửa năm điều dưỡng tẩm bổ thân thể sẽ quay lại trạng thái no đủ, lúc đó chỉ cần hành phòng một đêm đã có tám phần cơ hội mang cốt nhục hoàng thất.”
“Ngươi nói thế ta cũng yên tâm…” Mộ Hoan nhìn xuống bụng mình, chậm rì rì nói: “Không thể vì người mình yêu khai chi tán diệp, đây là loại thất bại lớn nhất cuộc đời.”
“Tiểu thư đừng lo lắng, giờ nên hảo hảo dưỡng sức khỏe mau chóng đẩy lùi bệnh tật.”
“Hảo, đa tạ thái y.”
Mộ Hoan liếc mắt nhìn Tường Liên, nàng lập tức hiểu ý rút hồng bao đưa cho thái y xem như chút lòng thành. Đợi Tường Liên tiễn thái y đi khỏi Mộ Hoan mới quay sang bình phong, cố tình gõ vào giường hai tiếng đánh động.
A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi đi ra, nói: “Nàng đã uống thuốc chưa?”
“Vẫn chưa, đang đợi Liên tỷ mang thuốc đến.”
Tường Liên đi vào nghe nàng nói thế liền hiền hòa tiếp lời: “Thuốc vừa mới sắc xong còn rất nóng, tiểu thư muốn uống ngay hay đợi một lát nữa.”
“Mang đến.”
Người đáp tất nhiên không phải Mộ Hoan.
Tường Liên dù gan lớn bằng trời cũng không dám đối đầu với Ngạc vương quyền uy chức trọng, tay siết chén thuốc đến trắng bệch duy trì nhẫn nhịn khó chịu đưa cho nàng.
Vạn vạn không ngờ A Ba Đáp Thấu Á Viên có thể dùng móng vuốt giữ chén thuốc, chẳng ai dám nghĩ đường đường là Ngạc vương lại cầm chén thuốc hầu hạ người khác.
Dư vị thuốc đắng của đêm qua vẫn còn đọng lại, Mộ Hoan dè dặt nhìn chén thuốc mãi không chịu tiếp nhận.
“Cầm lấy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt đã nhận ra suy nghĩ của nàng: “Yên tâm, ta có đồ ăn ngọt cho nàng.”
“Điềm quả? Hay là cao điểm?”
“Uống đi rồi ta cho nàng biết.”
Mộ Hoan nghi hoặc nhìn nàng một lúc xác định không phải cố ý hồ lộng mới thỏa hiệp cầm lấy chén thuốc vẫn còn nghi ngút khói. Trời biết Mộ Hoan lấy bao nhiêu can đảm để hớp một ngụm thuốc, quả nhiên không ngoài dự đoán, đắng đến lưỡi cũng tê dại mất cảm giác.
“Không uống nữa, đắng chết ta rồi.”
Còn chưa than thở hết môi đã bị hôn một cái, Mộ Hoan xấu hổ vô cùng, nhận ra Tường Liên vẫn còn ở đây thì chỉ muốn đào cái hố chui xuống.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Cho nàng điềm mật, không muốn sao?”
Liếc nhìn sang Tường Liên vẫn còn đang đứng cách đó không xa, Mộ Hoan ngượng ngùng cúi đầu xuống uống thêm một ngụm thuốc, cái này gọi là điềm mật sao? Thật không biết xấu hổ mà!!
A Ba Đáp Thấu Á Viên thật sự giữ đúng lời cho nàng ‘điềm mật’, vừa buông chén xuống sẽ nhận được một nụ hôn, thậm chí cao điểm cũng không ngọt bằng miệng của đối phương.
Vài ngụm đã xử lý xong chén thuốc, Mộ Hoan lúng túng đưa chén rỗng cho Tường Liên: “Liên tỷ, cảm ơn.”
“Tiểu thư không cần khách khí, đây là trách nhiệm của Tường Liên.”
“Ta nghe nói Ngạc có mang tặng A Hoan một cân huyết yến, không biết các ngươi an bài thế nào mà nàng ngay cả nửa góc huyết yến cũng chưa thấy qua.”
Tường Liên trầm mặc một chốc, ngẩng đầu lên đối diện với đôi nhãn đồng xanh biếc: “Có chuyện này, bất quá đã bị người của chính phi cản lại thu hết toàn bộ.”
“Sao có thể quá quắt như vậy?”
Mộ Hoan giận dữ ho mấy tiếng, lồng ngực cũng theo đó mà quặn đau một trận.
“Không cần tức giận, chuyện này nên để Đồng vương xử lý mới tốt.”
“Bất quá…” Mộ Hoan nhìn chó nhỏ một lúc, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi biết chuyện về huyết yến?”
“Chuyện này khắp thiên hạ đều biết, chỉ có nàng không biết.”
Mộ Hoan: “…”
Sao nàng lại có cảm giác bản thân là con lừa nhỏ đang bị dắt mũi đi?!
“Được rồi, không còn sớm ta cũng phải về đây.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên cẩn thận đặt lên trán nàng một nụ hôn: “Ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng bệnh, ngày mai lại đến thăm nàng.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Hảo, nhất ngôn cửu đỉnh.”
…
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, bầu trời mới khắc trước quang đãng trong xanh giờ lại treo ánh trăng bạc phủ bóng đêm u ám. Đêm nay Đồng vương phủ thiết yến phi thường náo nhiệt, thậm chí hoàng thượng cũng đích thân đến dự, xem ra trong lòng bậc chí tôn thật sự coi trọng điện hạ.
Mộ Hoan vì thân mang bệnh nên được miễn tham gia yến, vừa uống xong chén thuốc đã ngủ vùi, xem chừng đến sáng mai mới dậy nổi. Đại sảnh náo náo nhiệt nhiệt đón tiếp khách nhân, các vị hoàng thân cũng tham dự đông đủ, nổi bật nhất vẫn là Ngạc vương vừa lập được đại công.
Mặc dù không được xem trọng nhưng Ngạc vương vẫn có một vị trí trong lòng hoàng thượng tất nhiên không thể xảy ra sơ suất gì, cố gắng công bình đối đãi nhất có thể.
Nữ nô trong phủ ai nấy đều mong có thể như trắc phi từ gà rừng biến thành phượng hoàng leo lên cành cao, cố sức ăn diện trang dung đẹp đẽ tìm một cơ hội chạy ra rót rượu. Đối tượng chỉ có hai, là Đồng vương và Hân vương. Bất quá để giành vé rót rượu cũng gian nan, đành đặt tầm mắt xuống các vị hoàng thân còn lại, tuyệt không ai chọn lựa lấy lòng Ngạc vương.
Điều này vừa hay lại có lợi cho A Ba Đáp Thấu Á Viên, đỡ phải lo oanh oanh yến yến ồn ào bên tai, vừa có thể giả ngốc không màn chính sự không tranh lập công. Sau thiếp mời nửa canh giờ hoàng thượng mới di giá đến Đồng vương phủ, nhìn thấy các hoàng thân họp mặt đông đủ không khỏi vui mừng.
Lúc đi ngang qua có dùng khóe mắt liếc qua thập hoàng nữ, thấy nàng không để ý đến không khỏi chán chường lắc đầu. Đứa nhỏ này là con của hắn, sao hắn có thể không hiểu tính khí của nàng. Vì né tránh xung đột không muốn vướng vào cảnh huynh đệ tỷ muội tương tàn mà ra sức giấu giếm tài nghệ, tỏ ra vô hại không đáng đặt vào mắt.
Tính cách nào cũng có điểm tốt, sau này phong ba huyết vũ lớn đến đâu cũng chẳng liên lụy đến nha đầu này.
Lang vương tiêu sái trở về chỗ ngồi, lớn tiếng cười nói: “Các ái khanh vất vả dẹp man di đánh ngoại xâm, trẫm thật sự cảm thấy vui mừng khi thấy các khanh đều đang dần trưởng thành. Trước nay trẫm thưởng phạt công minh, ai có công lớn thưởng lớn, ai có công nhỏ thưởng nhỏ, phân chia đồng đều không thiên vị ai.”
“Tạ phụ hoàng ân điển.”
“Ban tửu.”
Các hoàng thân đồng loạt đứng lên nhận rượu, cung kính chấp tay lạy tạ thánh ân.
“Lần trước trẫm chưa kịp ban thưởng gì cho A Ba Đáp Thấu Á Viên, lần này lập được đại công khanh muốn trẫm ban thưởng gì?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy cung kính đáp: “Chỉ cần phụ hoàng giữ đúng lời hứa với nhi thần đã đủ.”
“Một đạo chiếu chỉ ban hôn?”
A Ba