Hết bệnh Mộ Hoan lại mắc chứng thèm ăn, nhờ vả Tường Liên căn dặn trù phòng chuẩn bị cho nàng một bàn lớn ngọ thiện, chỉ tính cao điểm đã hơn năm dĩa. Tường Liên chu đáo tự mình mang từ trù phòng đến tận phòng của nhị tiểu thư, trước khi mang món nào đi cũng kiểm tra tỉ mỉ từng chút một.
Nhìn một bàn thức ăn phong phú, Mộ Hoan lén lút đưa tay chùi nước miếng. Khi còn là Trầm Ngọc, chỉ một bữa ăn nàng cũng phải chật vật chứ đừng nói đến cơ hội ăn một bàn cao lương mỹ vị thế này. Dù cho trước đây qua lại với Châu Nhất Di nàng chưa từng vòi vĩnh đối phương mua cho nàng cái gì, ngay cả một món quà sinh nhật cũng không.
Mộ Hoan nhanh nhảu nhảy lên ghế, chờ mong nhìn chằm chằm Tường Liên.
Tường Liên bị bộ dáng ham ăn của nàng chọc cho khanh khách cười, chỉ vào dĩa gà vàng ươm trên bàn: “Đây là món gà hấp tương của Phú Châu, nô tỳ nhờ trù nương người Phú Châu làm riêng món này cho tiểu thư.”
“Nói về gà hấp tương không nơi nào qua khỏi An Lạc.” A Ba Đáp Thấu Á Viên bước đến bên cạnh Mộ Hoan, đôi mắt xanh biếc không chứa đựng đều là ôn nhu: “Gà hấp tương Phú Châu chỉ là bắt chước theo An Lạc, có ngon thế nào cũng không thể nào sánh được.”
Hứng thú ăn gà của Mộ Hoan bị quét sạch, ai oán đặt đũa trở lại bàn: “Quả nhiên chỉ có thế.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên cười nói: “Triều nhật ta đưa nàng đến Vĩnh Thọ Cư ăn gà hấp tương, lão bản Vĩnh Thọ Cư là người An Lạc, dù không đến An Lạc cũng có thể nếm được mùi vị gà hấp tương danh bất hư truyền.”
“Nếu là triều nhật thì còn bao ngày?”
“Thưa, cuối tháng này.”
Mộ Hoan gật gù, bây giờ đã là hai mươi mốt, nếu cuối tháng thì chỉ hơn một tuần nữa.
“Nếu vậy tiểu thư dùng thử món bánh bao đậu đỏ của Lý trù nương xem, ở trong vương phủ Lý trù nương là người làm bánh bao đậu đỏ ngon nhất.”
Nói xong, Tường Liên còn chủ động gắp cho nàng một cái bánh bao đậu đỏ thơm phức trắng mịn.
Mộ Hoan dùng tay trực tiếp xé bánh bao đậu đỏ làm hai nửa, bên trong lớp bánh trắng trẻo là nhân đỏ sẫm đẹp mắt được cán mịn. Mùi thơm tỏa ra khắp phòng, chưa ăn đã biết ngon.
Tự tay xé thêm một lần nữa, Mộ Hoan chủ động dâng lên cho A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng thử: “Á Viên, thử tài nghệ của trù nương Đồng vương phủ xem.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng ăn thử một miếng, mùi vị quả nhiên rất tốt nhưng không đạt cảnh giới ẩm thực mà nàng mong đợi.
“Đậu đỏ vẫn chưa đủ mịn, có chỗ còn hơi sống. Nhân cho hơi nhiều nên khá ngọt, nếu tiết chế phần nhân và nấu kỹ hơn sẽ càng hoàn mỹ.”
Mộ Hoan dở khóc dở cười: “Trù nương đâu phải mở tiệm buôn bán, làm gì hà khắc như vậy?”
“Đã làm việc trong vương phủ phải có tay nghề nhất định, đâu thể như nàng nói là hà khắc hay không.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ ngợi một chút, bổ sung thêm một câu: “Nếu ta có tuyển trù sư cũng không tuyển vị Lý trù nương này.”
Mộ Hoan sặc nước bọt, đảo mắt qua lại quan sát khẳng định không có ai lai vãng mới đè thấp giọng nói: “Ngươi ở trong Đồng vương phủ còn dám chê bai đồ ăn của Đồng vương phủ sao?”
“Nếu nàng nếm qua mỹ vị nhân gian sẽ cảm thấy mấy món trên đây đều là thứ bỏ đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nhìn cá chưng cách thủy trên bàn: “Nàng xem, vẩy cá còn chưa đánh, nửa trên còn sống, màu sắc không đều lại còn trình bày cẩu thả. Người ngoài nhìn vào có nghĩ đây là do trù sư của vương phủ làm sao?”
“Có thể du di mà?” Mộ Hoan đưa mắt nhìn một bàn mỹ thực, chẹp chẹp miệng: “Tuy không phải hoàn hảo nhưng có thể tạm chấp nhận được.”
“Nàng có thể chấp nhận nhưng ta không thể nàng ăn những món như thế này.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ ngợi một chút, liếc mắt nhìn Tường Liên đang đứng hầu ở bên cạnh: “Ngươi ra phố tây, Hồng Minh Lộ mua về một phần thịt heo rừng nướng. Cũng phố tây, đến Bắc Tuyến Đài mua một phần quá kiều diện. Qua ngõ Đông Chí, đến phố đông tìm Du Uyển Cư chọn mua canh cá chua cay, nhớ phải là loại cá biển bắt từ Nam Hải. Dọc đường sẽ nhìn thấy Phù Tiên Điếm, đến đó mua thêm một phần hỏa oa* (lẩu) Đông Phương Mỹ Nhân, nhớ là nêm nếm thanh đạm một chút. Đúng rồi, đến phố bắc mua hai con cái bang kê, nhớ bảo bọn họ làm sạch sẽ đừng để dính lại bùn đất.”
Mộ Hoan ở phía sau lầm bầm đọc theo, suýt chút đã cắn đầu lưỡi.
Tường Liên ghi nhớ từng chút một rồi nhanh nhẹn lui xuống đi tìm mua những gì được căn dặn.
“Uy.” Mộ Hoan đưa tay chọt chọt A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Ngươi cũng thích ăn uống nhỉ? Chắc đã dày công nghiên cứu không ít.”
“Đi nhiều sẽ biết thêm nhiều điều.”
“Bất quá…” Mộ Hoan nhìn xuống bụng đang kêu ọt ọt, ủy ủy khuất khuất lên tiếng: “Ta lại rất đói bụng.”
“Đói thì có thể ăn một chút, chỉ một chút thôi để bụng là dùng mấy món kia.”
“Hảo a!”
Mộ Hoan nhanh như chớp chụp lấy đũa gắp một miếng thịt gà vàng ươm cho vào miệng, tự hỏi mùi vị rõ ràng không tệ sao chó nhỏ lại chê bai nhỉ? Dù cố tình uy nhưng chó nhỏ nhất quyết không ăn, còn dùng ánh mắt kỳ thị nhìn bàn mỹ vị phong phú, quả nhiên sống sung túc quen rồi ăn đồ tệ một chút sẽ chịu không nổi.
Quá một nén nhang thời gian Tường Liên mới quay lại, đem tất cả những gì mua được bày đẹp mắt trên bàn. Không nói mùi vị, chỉ màu sắc và hương thơm cũng đã hơn hẳn thức ăn của trù nương vương phủ.
A Ba Đáp Thấu Á Viên hắng giọng ho, nói: “Đều tính cho Ngạc.”
“Vâng.”
“Ngạc?” Mộ Hoan nghe chó nhỏ nói từ này hai lần, chỉ bây giờ mới có cơ hội hỏi lại: “Rốt cuộc Ngạc là gì vậy? Thẻ ngân hàng sao?”
“Thẻ ngân hàng?”
“Ý ta là, kiểu như chi phiếu!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười, lắc lắc đầu: “Ta là Ngạc, một kiểu tên khác ở nhà thôi.”
“Nguyên lai là vậy.”
“Đừng nói nữa, thức ăn rất nhanh nguội, nàng mau ăn đi.”
Mộ Hoan không cần nhắc nhở cũng đã cầm sẵn đũa, tiện tay gắp một miếng cái bang kê cho vào miệng nhai. Thịt mềm vừa chín tới, sau khi lấy ra từ bùn non được ướp thêm một lần gia vị đánh thức tất cả giác quan, ngon đến mức phải trầm trồ cảm thán.
Quả nhiên, chưa thưởng thức qua mỹ vị sẽ cho rằng đồ ăn của vương phủ là nhất đẳng…
Tiện tay xé một cái đùi bóng dầu đưa đến cho A Ba Đáp Thấu Á Viên, Mộ Hoan nhe răng cười nói: “Cùng ta ăn.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lắc lắc đầu, gượng gạo cười: “Ta không thích ăn đồ đã qua chế biến lắm.”
“Ngươi ăn đồ sống sao?”
“Ân.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chớp mắt một cái, hỏi ngược lại: “Không phải nàng đã thấy rồi sao?”
Nhớ đến cảnh tượng chó nhỏ cắn cổ heo rừng xé mạnh một miếng làm máu bắn cao ba thước, Mộ Hoan liền rùng mình vội lắc đầu xua ý nghĩa kia bay đi.
“Nhưng ngươi là con lai mà, nên ăn đồ ăn đã qua chế biến chứ.” Mộ