“Thật sự?”
“Nương nương yên tâm, nô tỳ nghe không sót một chữ.”
Như Ý đi vòng ra giá treo đồ lấy xuống kiện phi phong mới cho chủ tử, động tác nhanh nhẹn khoác lên người nàng: “Mộ Hoan thật sự đang giấu một alpha trong phòng, do cách quá xa nên nô tỳ nghe không rõ bọn họ đang trao đổi cái gì.”
“Hảo a, quả nhiên là chuyện vui nhất mà bản phi nghe được.” Bối Lạc Hách Ma Lạp chỉnh lại phi phong, kéo mũ trùm che kín đầu, tự nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trong gương đồng: “Vương phi tương lai sau lưng dưỡng tiểu tình nhân, không biết Hân vương sẽ lấy mặt mũi gì để nhìn người trong thiên hạ.”
“Có nên báo cho Đồng vương biết hay không?”
“Báo để làm gì? Kịch hay còn chưa tới lúc mà.” Bối Lạc Hách Ma Lạp dậm lại chút yên chi, phiến môi đỏ mọng xinh đẹp như mỹ nhân trong tranh: “Bọn họ nhìn thấy ngươi nhất định sẽ có cảnh giác, đợi qua triều nhật Mộ Hoan đủ tuổi cài trâm hẵn đem chuyện này công bố, xem ai còn dám lấy nha đầu này nữa.”
“Nương nương anh minh.” Như Ý cầm lấy gương đồng cho chủ tử có thể nhìn rõ lớp trang điểm mới: “Mộ Hoan không gả được vào Hân vương phủ thì Mộ Tước cũng tự nhiên mất đi chỗ dựa này, lúc đó nương nương không cần phải xuống nước lấy lòng bọn chúng.”
“Ngươi lại thiển cận.”
Bối Lạc Hách Ma Lạp khoác tay ngăn Như Ý dâng gương, một mạch đi ra ngoài đem cửa sổ đẩy ra, đón chờ nàng là một đợt gió xuân thanh mát.
“Sự tình này được công bố Mộ Tước thân là tỷ tỷ không dạy nổi muội muội mình để phát sinh chuyện xấu hổ tông môn như thế nhất định sẽ bị phạt nặng. Nói không chừng chính phi chi vị cũng sẽ mất đi, ngươi đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?”
Như Ý niềm nở đi theo phía sau, cùng chủ tử một xướng một tùy: “Trong Đồng vương phủ chỉ còn ngài và Mộ Tước, nếu Mộ Tước biến mất thì chính phi chi vị sẽ thuộc về nương nương.”
“Lão thiên gia cũng muốn giúp Bối Lạc Hách Ma Lạp ta đây mà.” Bối Lạc Hách Ma Lạp vịn tay lên bệ cửa sổ, đôi mắt đạm kim dõi về một phương trời vô định: “Rồi một ngày nào đó, ta sẽ chứng minh cho bọn họ biết ta không phải là thứ bỏ đi, chính ta sẽ từng chút đoạt lại những thứ thuộc về mình.”
“Như Ý nguyện dốc lòng giúp đỡ cho nương nương.”
“Cứ tiếp tục theo dõi Mộ Hoan, nắm bắt thời gian thích hợp sẽ tung lưới bắt gọn một mẻ cá lớn. Nếu được điều tra xem alpha mà Mộ Hoan bao dưỡng kia xuất thân thế nào, gia cảnh ra sao, tên họ là chi, cẩn thận đắc tội người quyền quý thì nguy.”
“Nương nương yên tâm, nô tỳ loáng thoáng nghe được alpha kia xuất thân phường bán vải, gia cảnh không quá nổi trội.”
“Phường bán vải sao?” Bối Lạc Hách Ma Lạp đem cửa sổ khép chặt, cẩn thận nhắc nhở: “Dù thế nào cũng phải điều tra kỹ lưỡng, đừng để xảy ra bất kỳ sơ sót nào.”
“Tuân lệnh.”
---------------------
Ban đêm đặc biệt lạnh, Mộ Hoan vốn không chịu lạnh nổi mà đánh hơi liên tục năm cái, nước mũi cũng thi nhau lòng thòng chảy xuống. Vừa dạo qua một vòng quỷ môn quan muốn hoàn toàn khỏi bệnh cũng không dễ dàng gì, chưa kể Mộ Hoan bệnh tình còn chưa kịp thuyên giảm tất nhiên thân thể sẽ bất kham.
A Ba Đáp Thấu Á Viên đem nàng quấn thành đòn bánh vẫn cứ hắt hơi liên tục, mặt mũi bắt đầu đỏ bừng bừng cả lên.
“A Hoan, vẫn lạnh sao?”
Mộ Hoan gật gật đầu, đánh một cái hắt hơi rõ to: “Vẫn lạnh, khó chịu chết được.”
“Lấy thêm phi phong ra đây đi.”
Tường Liên đứng trầm ngâm một chốc rồi mở miệng: “Phi phong, chăn, y phục đều đã lấy ra hết rồi.”
“…” Mộ Hoan khịt khịt mũi, hai mắt đỏ bừng: “Bản tiểu thư còn nghĩ mình đang ở Bắc Cực.”
“Cái gì gọi là Bắc Cực?”
Lấy đánh thêm một cái hắc hơi: “Ta nói sảng đấy, đừng để ý.”
“…” A Ba Đáp Thấu Á Viên thở dài một tiếng, kiểm tra nhiệt độ của nàng: “Nếu cứ như vậy sẽ sốt lại, nàng nằm xuống giường đi ta giúp nàng ủ ấm.”
Mộ Hoan chậm như rùa ngã ra giường, cả người co quắp cuộn tròn trong mấy tầng chăn bông, mặt nhỏ sớm bị nhuộm thành quả cà chua chín. Hừ hừ rêи ɾỉ mấy tiếng, hai chân còn chẳng chịu duỗi thẳng, bộ dáng không khác con tôm luộc là bao.
A Ba Đáp Thấu Á Viên đợi khi Mộ Hoan an tĩnh lại mới chồm người phủ lên nàng, dùng chính thân nhiệt của mình ủ ấm cho kiều hương.
Không tự nhiên lông thú lại được ưa chuộng, không chỉ giữ ấm được mà còn đặc biệt mềm mại. Mộ Hoan thỏa mãn cọ dụi trong lòng chó nhỏ, hai mắt híp cong thành cầu vồng nhỏ, quả nhiên không còn cảm thấy lạnh nữa.
“Thế nào?”
“Ôn noãn.” Mộ Hoan cựa quậy hai cái rồi mới chịu nằm yên: “Thích hơn quấn chăn bông nhiều.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười, dụi đầu vào hõm cổ nàng dỗ dành: “Ngủ đi, ta ở đây canh chừng.”
Mộ Hoan không nói không rằng dùng sức câu chặt cổ A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo mạnh xuống, nghịch ngợm phát ra mấy tiếng cười khúc khích. Cả người mất đà đè ép lên tiểu kiều hương bên dưới, dán chặt không chừa lại một chút khe hở, thậm chí có thể cảm nhận mùi hương từ cơ thể đối phương.
“Nàng đúng là tinh nghịch.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dịu giọng khiển trách: “Đến lúc này còn tâm trí trêu chọc ta?”
“Chỉ là muốn ôm một cái thôi mà.” Mộ Hoan nũng nịu kéo dài giọng, nháy mắt với nàng: “Ôm như vậy dễ ngủ hơn nhiều.”
“Như thế tay sẽ lạnh.”
“Không sao.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn xung quanh xác định chăn bông đặt ở đâu rồi mới dùng răng kéo lên phủ trùm qua cánh tay trắng trẻo của kiều hương. Dù thế nào cũng không muốn A Hoan nhiễm phong hàn, đối phương không quan tâm nhưng nàng sẽ đau lòng.
“Được rồi, ngủ đi.”
Mộ Hoan kéo kéo khóe môi, ngọt ngào vùi đầu vào lồng ngực chó nhỏ chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài cửa sổ, đào hoa như cựu, tân hoa lạc phách. Tuyết đã ngừng, mưa cũng đã tạnh, chỉ còn vầng nguyệt quang dịu dàng nhu nhã chiếu rọi xuống mặt đất một tầng quang mang rực rỡ.
Thơ hay ba vạn sánh không nổi một nụ cười giai nhân.
Thiên hạ giang san đổi không được một ánh mắt cố nhân.
Năm tháng vội vã, trôi qua kẽ tay là những hồi ức đẹp như tranh.
Dùng luyến lưu khắc họa nhân ảnh, dùng tương tư viết lại tâm tình.
Nhân sinh của ta, thời khắc đẹp nhất chính là lúc nhìn thấy nàng đứng trên cầu độc mộc, tay cầm ô giấy dầu hoa mai cán trúc nhẹ xoay khiến nước mưa theo độ cong của tán ô mà tung bay.
Nhân sinh có bao lần tương phùng?
Sáng sớm, ngoài vườn hạnh trổ hoa nhuộm đỏ cả hoa viên tươi đẹp. Từng cụm từng cụm hoa hạnh lác đác rơi trên con đường lót đá dài hun hút, nắng lên phủ ánh dương quang chói lòa ôn noãn.
Từ trong mộng dần tỉnh lại, Mộ Hoan chớp mắt hai cái để quen với ánh sáng đột ngột này. Hơi ấm xung quanh hoàn toàn tan biến, một chút khí tức cũng vô pháp níu giữ.
Mộ Hoan giật mình ngồi bật dậy, gương mặt xanh xao lại tái nhợt thêm.
“Á Viên!?”
Tường Liên đương lau chùi đồ sứ trong phòng, nghe tiếng hét của Mộ Hoan liền bỏ dở việc đang làm chạy ra xem thử.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
“Á Viên đi đâu rồi?” Mộ Hoan hoảng hốt túm lấy cánh tay của nàng, trên mặt giấu không được nét lo âu: “Đêm qua chẳng phải Á Viên lưu lại sao?”
“Vị alpha kia thật sự có lưu lại, nhưng sáng sớm đã rời đi, nghe bảo là có chút chuyện phải xử lý.”
“Đi gấp như vậy sao?”
Mộ Hoan run rẩy đưa tay đỡ cái đầu đau buốt của mình, đúng lúc một thứ gì đó trên tay nàng rơi xuống phát ra tiếng lanh canh nho nhỏ. Xốc lên lớp chăn bông dày cộm, hiển hiện một mảnh ngọc bội bán nguyệt điêu khắc tinh xảo, ở giữa còn có một chữ [Ngạc].
“Cái này…”
“Vị alpha kia trước khi đi có tặng cái này cho tiểu thư.”
“Hóa ra là của Á Viên.” Mộ Hoan nâng ngọc bội quan sát, thủ công tinh xảo đạt đến một cảnh giới khó có thợ điêu khắc nào vượt qua nổi: “Ngọc bội này quý giá như thế, chắc hẳn Á Viên đã tốn không ít bạc.”
Cẩn thận đem ngọc bội giấu vào ngực áo, Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, chậm rì rì bước xuống giường.
“Chuẩn bị cho ta ít nước rửa mặt.”
“Vâng, tiểu thư.”
Mộ Hoan theo thường lệ