Trời vào xuân vẫn còn rất lạnh, vài chậu lan trong sân phải dời đến chỗ ấm hơn nếu không tất cả bọn chúng đều sẽ chết cóng. Tìm cả ngày chẳng lấy nỗi một ánh dương quang, nữ nô quen làm việc cực khổ quen với nắng gắt gió lạnh vẫn phải than vãn thời tiết quá khắc nghiệt.
So với nữ nô da khô tay cứng kia, Mộ Hoan chỉ như một cọng cỏ bị gió thổi liền nằm dài không ngồi dậy nổi, thậm chí than lô đã đốt ba bốn chậu vẫn còn thấy lạnh. Bình thường lệnh ái chỉ được phép dùng than đen, nhưng tỷ tỷ lại không đành lòng nên đã cắt bớt than hồng la của bản thân mà đem cho nàng hưởng dụng.
Hoa đèn rực rỡ bắn lên hai bên thành lô rồi nhẹ nhàng lụi tàn dưới cơn gió lạnh.
An An mất khá lâu để mang hết lễ vật của Ngạc vương đến, tổng cộng có bốn hộp gỗ chạm trổ tinh xảo, cẩn dực dùng hai tay dâng lên cho Mộ Hoan thưởng lãm.
Mộ Hoan ở trong chăn ấm nhất định không thò tay ra: “Ngươi mở ra.”
“Vâng.” An An đưa hai hộp trên tay mình cho nữ nô phía sau rồi mới mở hộp đầu tiên ra cho nàng xem: “Đây là khăn lụa uyên ương hí thủy do Ti Chế Phòng dâng lên, thủ công tỉ mỉ tinh xảo thậm chí còn dùng thêm vài kỹ thuật thêu của Hổ tộc để tạo nên sự khác biệt.”
Mộ Hoan lười biếng tiếp nhận khăn thêu xem thử, quả nhiên đường may cùng kỹ thuật thêu hơn hẳn tú nương trong vương phủ.
“Đúng là đẹp thật.”
“Còn đây là đôi hoa tai phỉ thúy.” An An mở ra hộp gấm thứ hai so với những hộp còn lại nhỏ hơn bảy phần: “Hoa tai này được chế tác công phu, thời gian làm trên dưới một tháng, hoa văn và phụ kiện đi kèm đều làm bằng vàng nguyên chất không pha.”
Đến cả Mộ Tước nhìn thấy đôi hoa tai cũng phải khen ngợi: “Tay nghề của Ti Trân Phòng quả nhiên nhất đẳng, Hoan nhi ngươi xem, đôi hoa tai này còn đẹp hơn đôi lần trước Ngạc vương tặng người.”
Vô thức chạm vào đôi hoa tai hạm đạm hồng ngọc trên tai mình, việc đeo đôi hoa tai này dường như đã trở thành thói quen, dù là ở trong phòng hay ra ngoài đều nhất định sẽ mang theo nó. Âm thầm hít một hơi thật sâu, Mộ Hoan dứt khoát vươn tay tháo bỏ hoa tai hạm đạm hồng ngọc xuống.
“Hoan nhi, sao lại tháo bỏ?” Mộ Tước vội chụp lấy cánh tay của nàng, có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm hoa tai hạm đạm: “Đôi hoa tai này đẹp như vậy ngươi đành lòng vứt bỏ sao?”
Mộ Hoan dở khóc dở cười, đưa hoa tai hạm đạm cho An An rồi nói: “Muội chỉ định đeo đôi hoa tai phỉ thúy kia thôi, không phải vứt bỏ đôi này.”
Lúc này Mộ Tước mới chịu thu tay lại: “Nha đầu, chỉ tháo hoa tai thôi sắc mặt cũng phải nghiêm trọng vậy à?”
Mộ Hoan cũng không cho ý kiến, nghiêng đầu để An An đeo đôi hoa tai phỉ thúy cho mình, tiện tay tiếp nhận gương đồng từ nữ nô bên cạnh. Tay nghề của Ti Trân Phòng quả nhiên nhất đẳng, chiếc hoa tai này nhìn đông nhìn tây chỗ nào cũng thấy đẹp.
“Hoa tai này cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, tăng thêm vẻ yêu kiều của chủ tử.”
“Ngươi đúng là biết ăn nói, thảo nào tỷ tỷ lại coi trọng ngươi như vậy.” Mộ Hoan áp bàn tay đeo hộ giáp lên dái tai của mình, nửa thật nửa đùa nói với tỷ tỷ ngồi ở bên cạnh: “Về Tiên Ân Các tỷ tỷ nhất định phải ban thưởng cho An An.”
“Ngươi đó, đúng là nghịch ngợm.” Mộ Tước đỡ lấy một bên gò má của nha đầu để tiện quan sát đôi hoa tai mới, hài lòng gật gù mấy cái: “Phỉ thúy đúng là thích hợp với ngươi.”
“Còn hai món kia là?”
“Là giá gương bằng gỗ giáng hương và kim thoa bích tỷ.”
Mộ Hoan tiếp nhận kim thoa bích tỷ quan sát một chút, kiểu dáng thạch lựu khai hoa với đuôi dài kết hạt tinh xảo. Đội dài ngắn giữa các đuôi tương đối khác biệt, thạch lựu họa tiết toàn bộ đều làm bằng trân châu mỗi hạt độ to đồng đều được mài nhẵn đẹp mắt.
“Thế nào? Có phải rất thích?”
Mộ Hoan xấu hổ hắng giọng hai tiếng, tiện tay đưa lại bích tỷ kim thoa cho An An, ý bảo nàng mau chóng cài lên búi tóc xinh xắn kia. Làm sao An An có thể không hiểu ý tứ của nhị tiểu thư, lập tức bước lên tiếp nhận kim thoa tìm một chỗ thích hợp để cài lên.
Mộ Tước gật gù hài lòng: “Chiếc thoa này hợp với ngươi, thạch lựu đại biểu cho đa tôn đa tử, phần tâm ý này của Ngạc vương không nói người ngoài cũng rõ.”
“Tỷ tỷ, ngươi đừng nói mấy chuyện này nữa mà.”
Vừa vặn Tường Liên cũng từ thiện phòng mang sữa dê trở về, loáng thoáng nghe được bên trong náo nhiệt bàn tán lễ vật sáng nay Ngạc vương phủ đưa tới. Trong lòng nổi lên nho nhỏ tia khó chịu, bất quá cũng không quá để tâm mà nhanh nhẹn mang sữa vào phòng cho chủ tử thưởng thức.
“Chủ tử, sữa dê làm ấm đã có rồi đây.”
Mộ Tước tiếp nhận chén sữa dê, nhẹ nhàng khoáy hai cái rồi mới múc thìa nhỏ đưa đến bên miệng Mộ Hoan: “Mở miệng ra tỷ tỷ uy ngươi.”
“Ân~”
Uống được vài thìa sữa, Mộ Hoan sực nhớ đến giá gương ở trên bàn liền đối Tường Liên nhắc nhở: “Ngươi thay giá gương cũ thành giá gương này cho bản lệnh ái, cẩn thận một chút đừng để trầy.”
“Vâng, chủ tử.”
Tường Liên tiếp nhận giá gương từ An An, vô thức siết chặt giá gương cá chép trong tay. Dù nàng có tức giận thì đã làm sao? Thân phận nàng như vậy thấp hèn, còn là tiện nô hầu hạ bên cạnh chủ tử, tương tư càng sâu chỉ càng khiến bản thân thêm khổ sở mà thôi.
Thôi thì cứ yên lặng tận tâm hầu hạ, bảo vệ chủ tử bình an đã tốt rồi…
Mặc dù đang dùng sữa nhưng Mộ Hoan vẫn không quên dõi theo nhất cử nhất động của Tường Liên xem thử nàng có đánh rơi hay làm trầy giá gương hay không. Loạt hành động này của Mộ Hoan chọc cho Mộ Tước khanh khách cười mấy tiếng, miệng thì luôn nói mấy lời không có lương tâm nhưng trong lòng lại gấp gáp hơn ai hết.
“Được rồi đừng nhìn nữa.” Mộ Tước đem nửa bát sữa dê đặt lên bàn, tiện tay cầm khăn lụa của bản thân chà lau khóe môi cho Mộ Hoan: “Nha đầu ngươi nhìn như vậy làm sao Tường Liên có thể làm việc?”
Mộ Hoan xấu hổ ho khan hai tiếng: “Tỷ tỷ, ta lớn rồi, ta tự lau được mà.”
“Ngươi lớn thế nào cũng là muội muội của ta, ngồi yên đi, ta lau sắp xong rồi.”
Tỉ mỉ kiểm tra hai bên khóe môi của Mộ Hoan, xác định đều được lau sạch sẽ mới chịu thu tay lại. Thời tiết mấy hôm nay có điểm lạnh lẽo, Mộ Tước thân mắc chứng hàn không chịu được lạnh, đây cũng là điểm giống nhau duy nhất giữ tỷ muội các nàng.
Nhịn không được che miệng cúi đầu ho hai tiếng, ngay lập tức đều rơi hết vào mắt của Mộ Hoan.
“Các ngươi hầu hạ nương nương như vậy hay sao? Thấy nàng ho cũng không biết mang thêm chăn đến?”
An An và nữ nô bị quát một tiếng tránh không khỏi giật mình, cuống cuồng chạy đi lấy thêm chăn ấm đến. Nương nương tính tình ôn hòa nhã nhặn chưa từng trách phạt qua hạ nhân, cho nên bọn họ cũng có vài lần tắc trách không tận tâm tận lực hầu hạ. Hôm nay lại bị nhị tiểu thư quát một tiếng hồn phách đều bay đi mất, hoảng thủ hoảng cước chuẩn bị thêm than lô làm ấm phòng.
Bất quá Mộ Hoan không dễ bỏ qua như vậy, lớn tiếng quát tháo: “Thân là nữ nô hầu hạ trong vương phủ lại dám có thái độ qua loa tắc trách, các ngươi có phải muốn ăn hèo hết rồi không? Tỷ tỷ là chính phi cũng là nữ chủ nhân của vương phủ này vậy mà các ngươi còn dám không kiên nể như vậy, có phải cho rằng tỷ tỷ ta quyền uy không đủ lớn nên mới qua mặt hồ lộng!?”
Mộ Tước chỉ ho mấy tiếng không ngờ lại khiến nữ nô chịu khổ, có chút khó xử nhắc khéo Mộ Hoan: “Bọn họ cũng không có cố ý, đừng trách phạt làm gì.”
“Sao có thể chứ? Hôm nay có ta ở đây bọn họ còn dám xem thường tỷ tỷ, đây là bất kính bất tuân bất trung, ta quát tháo mấy câu là quá nhân nhượng rồi. Tỷ tỷ, ngươi đừng quá dung túng bọn họ không khéo có ngày bọn họ chẳng phân biệt nổi ai chủ ai nô.”
Mấy lời này Mộ Hoan nói tất có đạo lý, Mộ Tước cũng có vài lần bất