Một đêm gió lớn lặng lẽ trôi qua, ngoài sân tuyết đóng thành một lớp mỏng bị nữ nô từng chút từng chút quét dọn sạch sẽ. Chậu hoa hai bên đường phủ một lớp tuyết trắng xóa, từ xa trông thấy cảm giác như bạch mai hoa nở rộ khắp con đường.
Tường Liên dậy sớm mang theo một chậu cúc họa mi cho chủ tử, trong lòng thầm nghĩ nhất định chủ tử nhìn thấy chậu hoa này sẽ rất cao hứng. Dùng một tay bê chậu hoa, một tay đẩy mạnh cửa phòng, giờ này hẳn chủ tử vẫn còn đang mơ màng trong chăn ấm chưa kịp dậy.
Vạn vạn không ngờ vừa bước vào đã thấy một nữ nô loay hoay hâm nóng nước trà trên bàn, thậm chí nước rửa mặt và khăn sạch đều được ả chuẩn bị xong xuôi.
“Ngươi nghĩ mình là ai mà dám bước vào phòng của lệnh ái?” Tường Liên lạnh lẽo quắc mắt nhìn nữ nô ti tiện kia, hạ giọng ra lệnh: “Cút.”
Hỉ Tâm thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tường Liên, thậm chí còn chẳng buồn lên tiếng giải thích.
“Ta nói cút.”
Tiếng nói của Tường Liên đặc biệt vang, nhưng may mắn là không đánh thức Mộ Hoan đang ngủ say trong ngọa phòng. Hỉ Tâm không muốn mọi chuyện căng thẳng càng không muốn khiến lệnh ái tỉnh giấc nên đã đem chậu nước bưng đến bàn rồi xoay người rời đi ngay.
Tường Liên liếc ả một cái rồi đặt chậu cúc họa mi lên bàn, xong xuôi mới bước vào trong ngọa phòng gọi nhị tiểu thư thức giấc.
“Tiểu thư, trời sáng rồi nên dậy thôi.”
Mộ Hoan lười nhác cuộn người vào chăn bông, mãi một lúc mới chịu hé mắt tạo thành một khe hở nhỏ để quan sát khung cảnh xung quanh. Tường Liên tinh ý chỉnh lại chăn bông cho nàng, còn sợ gió lạnh lùa vào sẽ khiến tiểu thư tái cảm nhiễm phong hàn.
“Bây giờ là giờ gì rồi?”
“Đã quá giờ mão rồi.”
“Trễ như vậy?”
Đưa tay cho Tường Liên dìu xuống giường, nhưng chân vừa chạm vào sàn nhà Mộ Hoan liền rút trở về: “Lạnh!”
“Đợi nô tỳ một chút.”
Tường Liên mang thảm nhung trong rương trải xuống sàn nhà, chỉnh cho ngay ngắn phẳng phiu rồi mới dìu Mộ Hoan đến bàn rửa mặt.
“Hỉ Tâm đâu rồi?” Đưa mắt nhìn khắp phòng lại không thấy Hỉ Tâm đâu có, Mộ Hoan nhịn không được nói: “Ngươi bảo nàng vào hầu hạ.”
“Nữ nô kia tay chân vụng về lại chưa từng hầu hạ qua chủ tử, để nàng vào đây có chút…”
Mộ Hoan không hài lòng đánh gãy lời nàng: “Cái gì cũng phải có lần đầu mới quen được chứ, cứ bảo nàng vào hầu hạ có gì không rõ thì dạy dỗ lại.”
“Vâng…”
Tường Liên miễn cưỡng bước ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Hỉ Tâm đầy mặt xuân quang cầm theo phi phong. Dường như đã biết được chủ tử sẽ gọi nên đã đứng bên ngoài chờ sẵn, thấy cửa mở liền đẩy vai Tường Liên sang một bên để đi vào.
“Chủ tử, nô tỳ đã lấy phi phong mới đến, ngài mau mau mặc vào để giữ ấm cơ thể.”
Mộ Hoan cũng không bài xích, ngồi yên để Hỉ Tâm khoác phi phong lên cho mình, sẵn giọng nói: “Tường Liên, ngươi đi xem thiện phòng chuẩn bị đến đâu rồi, một lát tỷ tỷ sẽ đến nhớ phải chuẩn bị chu đáo một chút.”
“Nhưng…”
Hỉ Tâm đằng hắng một tiếng, cố tình cất cao giọng: “Còn không mau đi? Muốn làm vạ hay sao?”
Mặc dù giận đến nội thương nhưng Tường Liên không thể ở trước mặt lệnh ái mà quát nạt nữ nô không biết xấu hổ kia. Thiết nghĩ chủ tử cũng chỉ cần người hầu hạ, nếu thấy ả ta không làm được việc tự nhiên sẽ đuổi đi, nàng chẳng cần phải nhọc lòng đối phó.
Mộ Hoan rửa mặt súc nước muối sạch sẽ rồi mới để Hỉ Tâm mang chậu nước mới đến để ngâm tay, buổi sáng trời rất lạnh nếu không ngâm tay thì các ngón tay của nàng sẽ tê cứng khó lòng cử động.
Lúc này Hỉ Tâm đột ngột đứng dậy đến bàn trang điểm của Mộ Hoan lấy ra một lọ bạch ngọc chạm trổ đơn giản, rồi chậm rãi đổ chất lỏng thiển tử sắc trong lọ vào chậu nước.
“Cái này…”
“Là tinh dầu dành cho omega quý tộc, mỗi người chỉ có duy nhất một lọ. Nô tỳ thường xuyên thấy Tường Liên quên để thứ này cho tiểu thư ngâm tay nên mới mạo muội lấy ra, mong tiểu thư không trách phạt.”
“Tường Liên tuy thông minh nhanh nhẹn nhưng lại không đủ tinh ý, có ngươi bên cạnh bản tiểu thư như có thêm một đôi mắt quan sát mọi việc kỹ lưỡng thông thấu hơn.”
“Được tiểu thư trọng dụng là phúc phần của nô tỳ.”
Hỉ Tâm đặt hai bàn tay vào trong nước rồi tỉ mỉ xoa bóp từng ngón tay giúp chủ tử thư giãn gân cốt. Động tác thuần thục khinh trọng phù hợp, hoàn toàn không khiến Mộ Hoan cảm thấy đau hay nhức nhói gì. Hỉ Tâm mở nắp lọ trút thêm ít tinh dầu vào lòng bàn tay rồi tiếp tục xoa bóp toàn bộ bàn tay cho nàng, cảm giác tê mỏi dần dần lùi về sau cuối cùng là mất hẳn.
“Ngươi xoa bóp giỏi như thế lại phải bưng vác nặng nhọc đúng là uổng phí tài năng mà.”
“Tiểu thư quá khen, nô tỳ cũng chỉ làm đúng bổn phận mà thôi.”
Mộ Hoan hài lòng gật đầu hai cái: “Ngươi nếu làm tốt, bản tiểu thư sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Nô tỳ tạ tiểu thư hậu ái.”
“Được rồi, bản tiểu thư muốn tắm một chút.” Mộ Hoan khó chịu cựa quậy một chút, chán chường than vãn: “Đêm qua quá lạnh chỉ muốn ngủ ngay, bây giờ có hơi ngứa ngáy rồi.”
“Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị nước nóng cho chủ tử.”
Hỉ Tâm nhanh chóng bưng chậu nước cũ đổ vào chung với chậu nước rửa mặt ban nãy xong rồi chồng lên nhau rồi mang ra ngoài đổ đi. Tầm khoảng một khắc thời gian sau thì quay trở về chuẩn bị dục bồn cho Mộ Hoan tắm rửa, không quên mang ít hoa phơi khô thả vào trong bồn nước.
Mộ Hoan cuộn người nằm trên nhuyễn tháp chờ đợi, hai mắt mấy lần híp lại muốn ngủ nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ đến cùng. Mất thêm nửa khắc thời gian Hỉ Tâm mới đem hết nước trong thùng gỗ đổ vào dục bồn, tay chân mau lẹ bước ra dìu đỡ Mộ Hoan vào trong ngâm mình tắm rửa.
“Tiểu thư cẩn thận sàn trong hơi trơn.”
Mộ Hoan gật gật đầu, cẩn thận vịn tay lên bình phong làm điểm tựa. Hơi nóng phả vào mặt phi thường thoải mái, bây giờ chỉ muốn lao ngay vào ngâm mình để giảm bớt cái lạnh không ngừng lởn vởn xung quanh.
“Mang tinh dầu kia nữa.”
“Vâng, tiểu thư.”
Hỉ Tâm vòng trở ra lấy lọ bạch ngọc đựng tinh dầu, dù cho thân phận có cao quý đến đâu đi nữa thì cũng chỉ được một lọ duy nhất mà thôi. Lúc này Mộ Hoan đã bước vào dục bồn ngâm mình, khoan khoái thở ra một làn khói mỏng, dục bồn tuy có hơi nhỏ nhưng duỗi tay duỗi chân thì không thành vấn đề.
Đổ thêm ít tinh dầu ra tay rồi xoa hai bàn tay vào nhau, Hỉ Tâm cẩn thận áp tay lên tháp cổ lệnh ái nhẹ nhàng xoa bóp, loạt động tác không nhanh không chậm nhưng phi thường hữu lực.
Mộ Hoan thoải mái tựa lưng vào vách bồn, mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài khung cửa sổ hai tấc vuông trên cao: “Ngươi nói xem, nếu một người nào đó lừa ngươi về thân phận của nàng nhưng chưa từng có ác ý thì ngươi có tha thứ hay không?”
“Nếu đã không có ác ý tất là người đó thân bất do kỷ, thay vì hỏi tha thứ hay không thì nô tỳ sẽ nghĩ có nên thông cảm hay không. Nô tỳ lắm lời phỏng đoán, có phải chủ tử muốn nói về Ngạc vương điện hạ?”
Bị nói trúng tim đen, Mộ Hoan thẹn quá hóa giận quắc mắt: “Ngươi làm sao đoán biết được?”
“Nô tỳ nhiều lần thấy Ngạc vương tìm gặp chủ tử nhưng đều bị chủ tử khước từ, trong lòng nghi hoặc nên mới tìm vài nữ nô hầu hạ trong hoa viên hỏi thử mới biết được tình hình. Nếu chủ tử đang băn khoăn nghĩ có nên tha thứ cho điện hạ hay không thì ngài cũng nên tìm hiểu một chút về tình hình trong triều.”
“Hửm? Ý tứ gì?”
Hỉ Tâm dời ngón tay xuống hai vai của Mộ Hoan, tiếp tục lặp lại động tác xoa bóp: “Thế lực trong triều hiện đang là cán cân cân bằng giữa Đồng vương điện hạ và Hân vương điện hạ. Tất cả bá quan văn võ đều nghiêng về phía nhị vị điện hạ, thử hỏi một vương gia không danh không phận không quyền không uy như thập điện hạ lấy gì để ngài tin tưởng mà nương tựa? Xuất thân của Ngạc vương điện hạ cũng không tốt, hẳn là lo sợ ngài sẽ vì thân thế thật của ngài ấy mà bài xích không muốn thân cận nữa nên mới chọn cách che giấu.”
“Nếu nói như vậy từ đầu nàng đã nghĩ ta là loại người tham phú phụ bần?” Mộ Hoan nghẹn đến nội thương, ai oán mở miệng chẳng biết là trách chó nhỏ hay trách bản thân: “Chưa từng tin tưởng cũng không chịu mở miệng nói rõ lý do, nàng nghĩ như vậy sẽ khiến ta thoải mái hơn sao? Dù cho nàng có là khất cái ngoài đường ta cũng nguyện ý gả cho, vậy mà…”
“Tiểu thư đừng quá thương tâm, nô tỳ nghĩ nên lựa thời gian cùng điện hạ thẳng thắng trao đổi với nhau.”
“Có tìm cũng là nàng tìm ta!” Mộ Hoan nửa oán giận nửa dỗi hờn vẩy nước bắn tung tóe ra sàn nhà: “Nàng có dũng khí che giấu ta thì cũng phải có dũng khí tìm ta giải thích rõ ràng, bằng không ta tuyệt không tha thứ cho nàng!”
“Tiểu thư nói phải.”
“Được