“Chủ tử…”
Vừa từ hoa viên trở về chủ tử đã trốn trong ngọa phòng khóc suốt không ngừng, Hỉ Tâm chỉ là nô phải hầu hạ bên ngoài nên không rõ sự tình, nhưng chắc tám phân là vừa cãi nhau với Ngạc vương.
Mộ Hoan khóc sưng hết hai mắt, mặt vùi vào trong gối hơi để không có tiếng nức nở thoát ra bên ngoài. Cứ nhắm mắt lại liền nghĩ đến ngày tháng trước đây cùng chó nhỏ bầu bạn, được đối phương cứu giúp vượt qua hiểm cảnh, bây giờ phải phân ly nàng cũng rất đau đớn.
Nhưng đối phương đã nói không cần nàng, nàng cũng không thể mặt dày mà cầu xin chút thương hại.
“Nương nương đừng khóc nữa, hay là nô tỳ kể cho ngài mấy chuyện cười ngoài phố nhé?”
“Không nghe…”
“Thế nô tỳ xoa bóp cho ngài?”
“Không cần…”
“Thiện phòng có cao điểm mới, nô tỳ đi lấy cho ngài thử?”
“Không đói…”
“…” Hỉ Tâm chán nản nhìn Mộ Hoan quấn như con tằm ở trên nệm vải: “Nương nương, ngài thật sự đã nói chuyện với Ngạc vương?”
“Ân…”
Mộ Hoan ngẩng đầu lên một chút, hai mắt đỏ hoe còn sưng to: “Điện hạ nàng nói không muốn lấy ta, ta không có liêm sỉ theo nàng bao nhiêu lâu nay đã đành, giờ bị từ hôn cũng phải mặt dày cầu xin sao?”
“Nhưng nô tỳ thấy điện hạ rất để tâm đến ngài.”
“Làm sao ta biết được?” Mộ Hoan buồn bã rũ người nằm dài trên nệm vải hoa không chút động đậy, ngay cả thở cũng lười biếng: “Ngạc đã không còn giống như trước đây ta quen biết nữa… nàng thật xa lạ… đến mức ta càng nhìn càng thấy không phải nàng…”
“Nương nương, ngài đừng quá thương tâm, hay là lại gặp điện hạ nói chuyện thêm lần nữa?”
“Như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Hỉ Tâm định nói tiếp nhưng thấy nước mắt chủ tử sắp trào ra đến nơi nên chọn cách yên lặng, ngoan ngoãn đứng hầu ở bên cạnh chờ nghe phân phó. Khắc sau Tường Liên mang nước nóng vào cho Mộ Hoan ngâm tay, thấy chủ tử lim dim mắt sắp ngủ thì quyết định đặt trở lại bàn.
“Đằng thị đâu rồi?”
“Bẩm nương nương, Đằng thị bị vả miệng nên mặt sưng tấy không thể đi gặp ai được.”
“Thế bảo ả đến lau dọn đi.” Mộ Hoan biếng nhác nhấc mắt nhìn chằm chằm Hỉ Tâm, khàn khàn kéo dài giọng: “Tâm trạng rất không vui.”
Hỉ Tâm tự khắc minh bạch ý tứ của chủ tử, lập tức bước ra ngoài Tịnh Hoa Thất, vòng qua tiểu viện dành cho tú nữ thân phận thấp kém. Dù sao Đằng thị kia tính tình thâm hiểm, nếu không dạy dỗ ả ta kỹ lưỡng không khéo ả sẽ quay lại đâm một nhát đau điếng mà vô pháp chống đỡ.
Mộ Hoan duỗi người nhìn chằm chằm trần giường, càng nghĩ càng không thông suốt, nhưng dù sao nàng đối với A Ba Đáp Thấu Á Viên là toàn tâm toàn ý. Đối phương nói không cần nàng sẽ khiến nàng vô cùng thương tâm, nhưng nếu không thể ở cùng đối phương thì sống không bằng chết.
“Nếu điện hạ đã vô tình thì nương nương không cần phải đa tâm, nô tỳ nghĩ chi bằng dứt khoát…”
Nhìn thấy sắc mặt chủ tử trầm xuống, Tường Liên lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đứng nép sang một bên. Bất quá lời Tường Liên nói không phải không đúng, nhưng nàng chính là không nỡ phân ly, càng suy nghĩ đầu càng nhức buốt tê dại như bị ai dùng chùy nặng đánh vào.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rồi tiếng nói nho nhỏ của thủ vệ, lát sau có một nữ nô bước vào thông truyền.
“Khởi bẩm nương nương, có A Phúc công công cầu kiến.”
Mộ Hoan nghi hoặc nhìn ra sau lưng nữ nô, hỏi: “A Phúc công công đến để làm gì?”
“Nô tỳ cũng không rõ lắm, công công nói phải gặp mặt nương nương mới nói rõ được.”
Nghĩ ngợi một hồi cũng đáp ứng cho A Phúc tiến nhập Tịnh Hoa Thất, Mộ Hoan nâng tay cho Tường Liên dìu đỡ ngồi dậy, không quên chỉnh trang búi tóc cho ngay ngắn.
A Phúc cung cung kính kính bước vào trong Tịnh Hoa Thất, trên tay bưng theo hai ba tráp bạc có vẻ rất quý giá, phía sau không có người nữ nô hay thủ vệ đi cùng.
“Nô tài A Phúc khấu kiến Mộ Tần nương nương.”
“Miễn lễ.” Mộ Hoan chỉnh lại hộ giáp trên tay mình, bình thản hỏi A Phúc: “Có chuyện gì mà phải đến Tịnh Hoa Thất này?”
“Bẩm nương nương, nô tài nhận mệnh của Ngạc vương điện hạ mang ít lễ vật đến tặng cho nương nương.”
“Lễ vật?”
Mộ Hoan cười khẩy một tiếng, đưa tay cho Tường Liên dìu xuống nệm vải ấm áp, từng bước đi về phía A Phúc công công.
“Chủ tử ngươi cho rằng ta cần những thứ này sao?”
“Nương nương…”
Lưu loát mở nắp tráp ra xem, Mộ Hoan cầm vòng ngọc trong tráp đưa về phía của A Phúc: “Chỉ vài món phụ sức như vậy, Ngạc vương cũng quá xem thường ta rồi.”
“Nương nương không nên hiểu lầm điện hạ như vậy.” A Phúc quỳ sụp xuống trước mặt Mộ Hoan, hai tay nâng tráp lên cao: “Nô tài thật sự phụng mệnh điện hạ dâng lên lễ vật nhưng đây là lễ vật truyền đạt tâm ý của điện hạ, không phải như những gì ngài đã nghĩ.”
“Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao? Nói ra những lời cay độc như vậy rồi mang chút lễ vật đến bày tỏ tâm ý, điện hạ các ngươi có phải xem ta là kẻ chỉ biết trục lợi cho bản thân? Có phải nàng thật sự xem thường ta hay không?”
“Nương nương thỉnh bớt giận!”
“Cút hết đi!!”
Mộ Hoan dứt khoát đặt vòng tay trở lại tráp, đồng thời tháo bỏ những món phụ sức mà A Ba Đáp Thấu Á Viên từng tặng cho nàng. Từng kiện từng kiện đều hoàn trả toàn bộ, một chút cũng không muốn giữ lại khiến bản thân đau lòng.
“Ngươi mang tất cả trả lại hết cho nàng! Nói với nàng, ta vĩnh viễn không muốn gặp lại nàng!!”
“Nương nương, không nên a, ngài làm như thế nô tài biết ăn nói thế nào với điện hạ đây?”
A Phúc lúng ta lúng túng tiếp nhận toàn bộ lễ vật điện hạ tặng Mộ Tần từ trước đến nay, hắn còn sợ tay chân lóng ngóng mà làm vỡ cái gì đó. Cái vòng cuối do kẹt lại hộ giáp không tháo ra được, buộc lòng Mộ Hoan phải tháo bộ hộ giáp ra rồi mới tháo vòng rời khỏi cổ tay, hùng hổ đặt lại vào trong tráp bạc.
“Mang về hết đi, ta cái gì cũng không cần!”
“Nương nương…”
Mộ Hoan buồn bực gắt: “Còn cái gì nữa?”
“Cái kia…” A Phúc rụt rè chỉ vào tai của Mộ Hoan mà nói: “Hoa tai phỉ thúy…”
“…” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận quát: “Hoa tai này khó tháo ra, ngươi mang mấy cái kia về trước, một chốc ta bảo người mang trả cho Ngạc!”
“Ách, vâng, nô tài xin phép cáo lui.”
A Phúc khom thấp người hành lễ rồi bưng mấy tráp lễ vật rời khỏi Tịnh Hoa Thất.
Đúng lúc Đằng Liễu đi vào, thấy người của Ngạc vương phủ đến thì mừng rỡ nhìn thử vào trong xem Ngạc vương có đến hay không? Tiện tay vuốt vuốt lại y sam trên người, cố gắng tỏ ra thật chỉnh chu rồi mới uyển chuyển đi vào.
Xui xẻo thay cho ả lại bị Mộ Hoan bắt gặp, lửa giận xông thẳng đến đại não lập tức trút hết lên người nữ nhân không biết xấu hổ kia.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau quét dọn?”
“A!?”
Đằng Liễu giật nảy người, lúng ta lúng túng bước vào Tịnh Hoa Thất lau dọn, không quên nhìn ngang ngó dọc xem có Ngạc vương ở đây hay không.
“Ngạc không ở đây.” Mộ Hoan ngồi xuống nhuyễn tháp, nhàn nhã bắt chéo chân quan sát Đằng Liễu đang quỳ sụp ở dưới sàn nhà: “Ngươi còn muốn nhìn cái gì nữa a?”
“Nô tỳ không dám.”
“Ngươi còn mặt dày nói không dám?”
Tiếng vỗ mạnh vào mặt bàn khiến Đằng Liễu giật mình, khúm núm áp sát mặt xuống sàn nhà mà không dám thở mạnh.
“Tiện nhân!!” Mộ