Ban đêm, Ngạc vương phủ do còn xây dựng dang dở nên Ngạc vương vẫn lưu lại trong tẩm cung, có vẻ hết tháng này phủ đệ sẽ chính thức hoàn thành. Ngạc vương cung đèn đuốc sáng trưng, nữ nô ra vào liên tục không ngừng. Mặc dù điện hạ không khó chiều chuộng nhưng vẫn phải giữ quy tắc, hạ nhân trong lúc hầu hạ một chút sơ sót cũng không được phép mắc phải.
Dùng xong vãn thiện, A Ba Đáp Thấu Á Viên tính đọc thêm ít sách sẽ đi ngủ, hôm nay cũng mệt mỏi nhiều rồi.
Tầm đầu giờ tuất sẽ có nữ nô đến dọn dẹp ngọa phòng, phần lớn đều xuất thân từ Trữ Tú Cung để nếu hoàng thân có nhu cầu thì tùy ý nạp các nàng. Hôm nay cũng vậy, Trữ Tú Cung sai phái hai nữ nô đến hầu hạ dọn dẹp ngọa phòng. Cả hai ăn mặc chỉnh chu bước vào trong Ngạc vương cung, không ai nói ai đều ý thức được phải mặc tẩm y vào đêm này.
Hai nữ nô song song đi vào, cung cung kính kính quỳ xuống khấu đầu hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến Ngạc vương điện hạ, Ngạc vương điện hạ vạn phúc kim an.”
Là một lang một nhân.
A Ba Đáp Thấu Á Viên vốn chẳng để tâm đến nữ nô hầu ngọa phòng, tùy ý gật đầu một cái rồi tiếp tục xem nội dung trong trục thư. Nhưng đúng lúc phát hiện một trong hai nữ nô Trữ Tú Cung đeo một thứ rất bắt sáng, dường như là hồng ngọc.
Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thật kỹ, không ngoài dự đoán, đúng là đôi hạm đạm hồng ngọc.
“Ngươi gọi là gì?”
Đằng Liễu thoáng sửng sốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngạc vương, thật sự không dám tin có ngày được điện hạ để mắt tới.
“Nô tỳ họ một chữ Đằng, tên Liễu. Xuất thân Hân vương phủ, là sườn bát phẩm tú nữ Trữ Tú Cung.”
“Chỉ là sườn bát phẩm tú nữ sao lại có đôi hoa tai của Mộ Tần?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên cực kỳ không hài lòng, nheo nheo mắt nhìn Đằng Liễu nhưng nói đúng hơn là nhìn đôi hạm đạm hồng ngọc trên tai ả: “Nói, ngươi từ nơi nào thâu về?”
“Nô tỳ không dám!!” Đằng Liễu sợ đến hoa dung thất sắc, vội dập đầu liên tục cầu xin: “Nô tỳ là được Mộ Tần ban thưởng, hoàn toàn không có thâu về, mong điện hạ minh xét.”
“Ban thưởng? Ngươi có biết đôi hạm đạm hồng ngọc này giá trị thế nào không?”
“Nô tỳ…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đẩy trục trúc qua một bên, nghiêng đầu nhìn sang A Phúc phân phó: “Đến Tịnh Hoa Thất mời Mộ Tần đến đây hỏi rõ rốt cuộc tại sao Đằng thị có được đôi hoa tai này.”
A Phúc vâng dạ nhận mệnh, âm thầm thay Đằng Liễu niệm kinh siêu độ, xem ra đêm nay lại có nữ nô bị phạt trượng hình ngoài trời tuyết.
Đằng Liễu sợ đến run người chẳng dám hó hé gì, tay vô thức chạm vào hạm đạm hồng ngọc hoa tai. Ban đầu khi biết tin đến Ngạc vương phủ hầu hạ ả cố tình đeo đôi hoa tai này để thu hút điện hạ, quả nhiên nó thực hiện được nhiệm vụ thu hút, nhưng là thu hút chuyện xui xẻo đến với ả.
Tầm hai khắc thời gian sau Mộ Hoan cũng đến, đưa tay cho Tường Liên và Hỉ Tâm dìu xuống bộ liễn. Vốn là nàng đang nằm dài ở trong ngọa phòng chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại bị A Phúc quấy rầy mời nàng đến Ngạc vương cung một chuyến. Mặc dù không biết có chuyện gì nhưng Mộ Hoan vẫn chọn đi xem thử, dù sao ở trong Tịnh Hoa Thất nàng cũng chẳng có gì làm.
“Mộ Tần nương nương đến.”
Mộ Hoan chậm chạp bước đến trước thư án của A Ba Đáp Thấu Á Viên, vừa vặn phát hiện Đằng Liễu đang quỳ rạp dưới đất, có chút nghi hoặc chẳng biết phát sinh chuyện gì.
“Nô tỳ Mộ Hoan khấu kiến Ngạc vương điện hạ, Ngạc vương điện hạ vạn phúc kim an.”
“Trời đêm sương lạnh, Mộ Tần đi đường xa đến hẳn đã mệt mỏi, ban tọa.”
“Đa tạ điện hạ hậu ái.”
Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm dìu xuống tọa ỷ, bên cạnh Tường Liên dâng lên chăn lông phủ kín hai chân của nàng để giữ ấm, không quên nhét thêm ít thủ lô vào bên trong.
A Ba Đáp Thấu Á Viên sẵn giọng phân phó: “Mang than hồng la sưởi ấm cho Mộ Tần.”
Khí thế hùng hậu như vậy, sợ rằng sủng phi của Lang vương cũng chưa được hưởng qua.
Cảm thấy cổ họng có hơi ngứa rát, Mộ Hoan hắng giọng ho hai tiếng, đồng thời tiếp nhận chén trà từ tay A Phúc công công mà uống vội một ngụm. Đường đi từ Tịnh Hoan Thất đến Ngạc vương cung thật sự rất xa, Mộ Hoan ngồi bộ liễn mà co rúm như con tôm luộc, cũng may mà đến nơi trước khi nàng kịp chết cóng.
“Không biết điện hạ gọi ta đến làm gì?”
“Bản vương từng tặng cho Mộ Tần một đôi hạm đạm hồng ngọc, không biết Mộ Tần còn nhớ hay không?”
Mộ Hoan thoáng ngây người, gật đầu hai cái: “Phải, điện hạ có tặng ta một đôi hoa tai hạm đạm hồng ngọc và ta cũng đã đưa lại cho A Phúc công công gửi trả điện hạ.”
“Nếu đã gửi trả tại sao trên tai Đằng thị lại có đôi hoa tai đó?”
Dời mắt nhìn đến đôi tai trắng trẻo của Đằng Liễu, Mộ Hoan sửng sốt đứng bật dậy, không dám tin hoa tai của nàng lại nằm trên tai của tiện nhân đó.
“Ngươi sao lại có đôi hoa tai của ta!?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhanh hơn một bước nhắc nhở: “Mộ Tần thân thể hư nhược mau ngồi xuống ủ ấm đi.”
Hỉ Tâm và Tường Liên đồng loạt dìu Mộ Hoan ngồi trở về tọa ỷ, chu đáo kéo chăn lông lên cho nàng ủ ấm, còn sợ như vậy vẫn chưa đủ làm ấm khiến chủ tử tái cảm nhiễm phong hàn.
“Ngươi làm sao có được đôi hạm đạm hồng ngọc!?” Mộ Hoan giận dữ không nhẹ, đồ của nàng dù có trả về cho cố chủ cũng không có nghĩa người khác muốn đeo là có thể đeo: “Có phải là ở sau lưng ta mà thâu hay không?”
“Nô tỳ…” Đằng Liễu run rẩy kịch liệt, hai tay siết thành đấm đè áp vào mặt sàn lạnh lẽo: “Nô tỳ vô tình nhặt được nên không biết là của Mộ Tần, mong Mộ Tần tha tội!”
“Không biết?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhướn nhướn chân mày: “Thế ai vừa mới nói với bản vương là được Mộ Tần ban thưởng?”
“Ban thưởng?” Mộ Hoan nghe xong liền trào phúng mấy câu: “Đằng Liễu, ngươi nghĩ ngươi thân phận thế nào mà ta phải hạ mình tặng cho ngươi một đôi hạm đạm hồng ngọc quý giá như vậy? Nói đi, là từ chỗ nào thâu về, nói không ra ta phạt ngươi một trăm hèo!!”
“Nương nương tha mạng! Nô tỳ nhặt được ở dưới gầm giường nên không biết là của ai, nô tỳ không phải cố ý thâu về đâu!!”
“Ở dưới gầm giường Tịnh Hoa Thất chính là đồ của Tịnh Hoa Thất, ngươi lấy đồ trong Tịnh Hoa Thất đi còn không chịu nhận thâu về?”
“Nô tỳ… nô tỳ…” Đằng Liễu cắn phải lưỡi, cuống quít túm lấy tay áo của A Ba Đáp Thấu Á Viên mà khóc lóc cầu xin: “Nô tỳ thật sự biết sai rồi, cầu điện hạ đừng trách phạt nô tỳ, nô tỳ nguyện làm kiếp trâu ngựa để tạ lỗi với điện hạ.”
“Thế quá tiện nghi cho ngươi rồi.”
Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên tháo xuống hộ giáp để đeo găng tay vào, nhịn không được trào phúng nói: “Ngươi trước chen một chân vào Ngạc vương cung hầu hạ, sau chen nửa người lên giường của Ngạc vương điện hạ, quả nhiên tính toán hơn người khiến ta cũng phải ngưỡng mộ.”
“Nô tỳ không có như những gì nương nương đã nghĩ.”
“Có hay không cũng chỉ ngươi biết được, nhưng quan trọng là ngươi đã thâu đồ vật trong Tịnh Hoa Thất về làm của riêng. Hỉ Tâm, ngươi nói xem, tú nữ trộm đồ của chủ tử bị phạt thế nào?”
“Phạt một trăm hèo, phế bỏ vị trí tú nữ đuổi ra khỏi Trữ Tú Cung.”
Mộ Hoan hài lòng gật đầu, đối Đằng Liễu vẫn đang quỳ rạp ở trên sàn: “Cứ theo quy tắc mà làm, điện hạ không trách ta quá tàn nhẫn chứ?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên an tĩnh lắc đầu, hoàn toàn không cho bất kỳ ý kiến gì.
“Phế bỏ vị trí tú nữ hay không đâu chỉ một Mộ Tần như ngươi có thể quyết là được?”
Bị tiếng nói bên ngoài làm cho buồn bực, Mộ Hoan nhíu chặt chân mày nhìn ra ngoài đại môn, quả nhiên là trưởng công chúa A Ba Đáp Tát Na Khắc Na. Chẳng hiểu mỗi lần nàng muốn trách phạt Đằng Liễu là y như rằng vị trưởng công chúa này xuất hiện ngăn cản, nàng bắt đầu nghi ngờ Đằng thị là tay sai thân tín của ả.
“Trưởng công chúa thiên an.”
A Ba Đáp Tát Na Khắc Na tiêu sái ngồi xuống tọa ỷ, liếc mắt nhìn Đằng Liễu đang quỳ rạp trên sàn mà nói: “Đứng dậy đi.”
“Tạ trưởng công chúa.”
Đằng Liễu run rẩy đứng dậy, đi mấy bước đã lảo đảo muốn ngã, mất khá nhiều thời gian mới đi đến được chỗ của trưởng công chúa.
“Tú nữ là do Hoàng hậu nương nương quản