A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi đứng thẳng dậy, bình thản mở miệng: “Đêm nay bản vương cho Mộ Tần lưu lại, các ngươi giúp nàng thay y phục đi.”
“Lưu lại? Tại sao ta phải lưu lại?” Mộ Hoan thiếu điều nhảy dựng lên: “Không phải chỉ cần hầu hạ ngọa phòng xong là được hồi thất sao? Sao ngài có thể lật lọng như vậy chứ hả!?”
Hỉ Tâm đỡ trán, vội kéo Mộ Hoan lùi về vài bước để tiện nhắc nhở: “Nương nương, tú nữ sau khi hầu ngọa phòng xong thì điện hạ sẽ quyết định để nàng lưu lại hay không. Đêm nay điện hạ chuẩn ngài lưu lại, ngài có muốn đi cũng không được phép.”
“Sao có thể như vậy a?”
“Nương nương đừng bướng bỉnh nữa.” Hỉ Tâm đè thấp giọng xuống chỉ để nàng và chủ tử nghe thấy: “Nếu rơi vào tai Thái hậu, biết ngài không tận tâm hầu hạ điện hạ thì sẽ có chuyện lớn a.”
“Ta…”
Đành đem ủy khuất nuốt trở về, Mộ Hoan ai oán trừng A Ba Đáp Thấu Á Viên một cái mới chịu theo Hỉ Tâm và Tường Liên ra sau bình phong thay đổi y phục. Nữ nô hầu hạ trong Ngạc vương cung bưng một khay y phục mới bước vào, kính cẩn dâng cao quá đầu cúi lạy.
Tường Liên chính tay tiếp nhận khay y phục đặt lại xuống ghế đẩu gần đó, rồi mới bước qua giúp Mộ Hoan tháo xuống phụ sức trên búi tóc. Bình thường Mộ Hoan chỉ thích dùng hoa nhung đơn giản thanh nhã, nhưng sau khi nhập cung có nhiều quy tắc buộc phải dùng kim thoa ngân thoa, một lần sẽ mang theo ít nhất sáu bảy kiện.
Mộ Hoan dang hai tay ra để Hỉ Tâm cởi xuống ngoại bào, cảnh giác hỏi: “Ta lưu lại là để hầu hạ điện hạ ngủ sao?”
“Nửa đêm tú nữ lưu lại Ngạc vương cung tất nhiên là để thị tẩm a, còn hầu hạ nương nương và điện hạ an giấc là chuyện của nô tỳ.”
Nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, Mộ Hoan ngay cả mắt cũng không dám chớp: “Ngươi nói… thị tẩm!?”
“Ân.” Hỉ Tâm đem áo choàng lụa mỏng phủ lên người Mộ Hoan, còn sợ dùng quá nhiều sức sẽ làm rách nó: “Bất quá điện hạ chưa vỡ lòng, có lẽ vẫn chưa thể thị tẩm được vào đêm nay.”
Mộ Hoan âm thở thở hắt ra một tiếng, vẫn còn may…
“Nhưng dù có thị tẩm thì nương nương cũng chưa thể tiếp nhận hoài thai.”
“Là ý tứ gì?”
Hỉ Tâm cúi xuống chỉnh sửa đai lưng cho ngay ngắn, tiện thể giải thích cho Mộ Hoan minh bạch: “Nương nương vẫn chưa trải qua kỳ phát tình đầu tiên, trên lý thuyết thì vẫn chưa có khả năng hoài thai.”
Mộ Hoan trầm mặc một chốc, lại hỏi: “Là do ta chậm chạp?”
“Thường thì omega mười ba mười bốn tuổi mới có kỳ phát tình đầu tiên, nô tỳ nghĩ chậm nhất là hết năm nay kỳ phát tình của nương nương sẽ đến.”
Nghe vậy Mộ Hoan cúi đầu không trả lời, trầm tư nhìn xuống sàn nhà nghĩ ngợi gì đó, mãi đến khi Hỉ Tâm thúc giục mới chịu bước ra ngoài. Kỳ thật dù đêm nay A Ba Đáp Thấu Á Viên có muốn nàng, chưa chắc nàng đã đáp lại được, đây cũng là điều khiến nàng cứ mãi trăn trở.
Đợi mãi mới thấy Mộ Hoan bước ra, A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu nhìn lên, nào ngờ lại bị dáng vẻ của kiều hương làm cho ngây ngẩn.
Tẩm y bằng lụa mỏng cơ hồ có thể thấy được da thịt trắng ngần bên trong, hai cánh tay thon gầy mềm mịn bại lộ bên ngoài. Cổ tay đeo rất nhiều vòng bạc gắn kèm những chiếc chuông nhỏ kêu đinh đang không ngừng, thậm chí cổ chân cũng đeo không ít hơn, trên dưới cũng phải hai mươi chiếc lắc đồng thủ công tinh xảo. Do đường cắt của váy mà khiến một bên chân lộ hẳn ra, bắp đùi trơn nhẵn điểm một hình xăm quyền quý đỏ sẫm, nhìn sơ qua có thể thấy chữ [Ngạc].
Theo văn hóa Hy Lạp cổ đại, hình xăm đại diện cho vật sở hữu. Và Mộ Hoan chính là vật sở hữu của A Ba Đáp Thấu Á Viên.
Hình xăm này mới được xăm vào hai ngày trước, vết mực xăm vẫn còn rất mới và nhức nhói, nhưng Mộ Hoan cũng đã quen và hạn chế cọ xát hai chân mình vào với nhau.
A Ba Đáp Thấu Á Viên di chuyển ra khỏi thư án, ánh mắt nhìn Mộ Hoan bao hàm rất nhiều ý tứ. Yêu thích, quyến luyến, khao khát, mộng tưởng, và còn cả day dứt chẳng rõ lý do. Nhìn trái nhìn phải phát hiện Hỉ Tâm và Tường Liên đều đã rời đi, Mộ Hoan bối rối né tránh ánh mắt nóng rực của A Ba Đáp Thấu Á Viên.
“Ngài nhìn ta như vậy làm gì?”
“Vết xăm của nàng, là tự nàng lựa chọn?”
Mộ Hoan giật mình nhìn xuống chân, sực nhớ hai hôm trước ma ma có đến Tịnh Hoa Thất hỏi ý kiến của Mộ Hoan. Thường thì tú nữ sẽ không được phép chọn hình xăm, chỉ khi nào gả vào phủ đệ của ai thì sẽ xăm hình chịu sở hữu của vị vương gia đó. Nhưng ma ma lại e ngại Mộ Hoan có sự theo đuổi của Hân vương nên mới hỏi kỹ nàng, dù sao bà vẫn nghiêng về phía có lợi với bản thân mình nhất.
Lúc đó Mộ Hoan chẳng thèm nghĩ ngợi đã chọn hình xăm của Ngạc, đến bây giờ nghĩ lại khác nào bản thân đang tuyên bố mình thuộc sở hữu của chó nhỏ a?
“Cái này…” Mộ Hoan liếc trắng mắt, lúng túng kéo váy che lại: “Là ma ma bảo ta xăm thôi, ta cái gì cũng không biết.”
“Hửm?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên từng bước áp sát đem Mộ Hoan đẩy vào tường, hơi thở nóng rực phả bên vành tai trắng trẻo. Trước đây gặp nữ nhân này chỉ là một tiểu lang nhỏ cỡ khuyển tử, nhưng chớp mắt một cái đã cao lớn như đại thụ che trời, cảm giác chỉ cần đối phương ôm một cái đã có thể đem nàng giấu triệt để.
“Ngài…” Mộ Hoan lúng túng đặt tay trước ngực ngăn cản hành vi thân cận của chó nhỏ, mặt chẳng biết từ lúc nào đã hồng thấu: “Ngài không được bước tới nữa!”
“Tại sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên tựa đầu vào hõm cổ Mộ Hoan, chiếc lưỡi ranh mãnh liếm một ngụm: “Trước khi đến đây đã tắm rửa rồi sao? Thơm thật…”
“Ngài!”
Mộ Hoan thẹn quá hóa giận cố đánh vào người A Ba Đáp Thấu Á Viên nhằm đẩy đối phương ra nhưng bất thành, oán hận trừng trừng hai mắt không phục.
“Tức giận?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêng đầu quan sát sườn mặt non nớt của kiều hương, chi trước dùng sức tì mạnh vào thắt lưng của nàng dần thu ngắn khoảng cách: “Lễ vật trả bản vương lần trước vẫn chưa đủ, còn viện lý do không trả, có phải nàng không nỡ?”
“Nếu ngài muốn ta lập tức tháo đôi hoa tai này trả cho ngài!”
“Tại sao phải đợi bản vương nói nàng mới tháo?”
“Ta…” Mộ Hoan mím chặt môi, đè nén chua xót mở miệng: “Lễ vật ngài tặng ta, cái nào ta muốn trả thì trả, không muốn cũng không cần phải trả.”
“Tất nhiên, những thứ này đều tặng cho nàng, nàng muốn làm gì cũng được. Nhưng quan trọng là nàng không nỡ, A Hoan, thâm tâm nàng vẫn còn rất luyến tiếc bản vương.”
“Hồ ngôn!”
“Sợ rằng bản vương còn hiểu rõ nàng hơn chính bản thân nàng.”
Dứt lời, đệm thịt mềm mại liền trượt thẳng đến đùi non của Mộ Hoan mà vuốt ve hình xăm vẫn còn nồng nàn mùi mực bên dưới.
“A!”
Mộ Hoan xấu hổ ngăn cảnh hành vi xấu xa của chó nhỏ, cơ thể omega đặc biệt mẫn cảm chỉ bị sờ nhẹ một cái đã đủ nổi lên phản ứng, đáng ghét hơn lại là phản ứng thuận theo.
“Ngài dừng lại!”
“Hửm? Không thích?”
“Ngài…” Mộ Hoan dùng một tay che mặt lại, tay kia cố sức vung đánh hòng đem chó nhỏ đẩy ra khỏi người mình: “Ngài không phải chưa vỡ lòng sao? Sao có thể… ngài!”
“Bản vương đúng là chưa vỡ lòng, nhưng không có nghĩa là đêm nay nàng thoát được.”
Nghĩ đến gì đó, mặt nhỏ thủy nộn lập tức đỏ bừng bừng lên phải dùng cả hai tay che lại, vệt