"A!!!!"
Tư Minh Vi thét lên, ngồi bật dậy.
Trên mặt đổ đầy mồ hôi, miệng to thở dốc.
Hình ảnh nát bét đó, từ đầu đến cuối không chịu ra khỏi đầu óc cô.
Cảnh Tình ngồi cạnh vội vàng ôm chặt lấy cô, sờ đầu, an ủi.
"Tiểu đà điểu, qua hết rồi, không sao, bây giờ em đang nằm trên giường tôi."
Một lần lại một lần, vuốt ve mái tóc, cũng là vuốt ve lên nội tâm đang sợ hãi của cô.
Với Tư Minh Vi mà nói, lúc này Cảnh Tình giống như ân nhân cứu mạng của cô, cô rúc rất sâu vào lòng cô ấy, rất sợ cô ấy sẽ đột nhiên biến mất không thấy đâu, lắng nghe tiếng tim đập của cổ, nỗi sợ của cô sẽ được giảm bớt.
Cảnh Tình muốn đứng dậy rời đi, Tư Minh Vi siết chặt tay, không chịu buông.
"Tôi đi lấy khăn lau người cho em, toàn thân đều chảy mồ hôi, để vậy ngủ em sẽ cảm lạnh."
Nhẹ giọng dịu dàng nói, dỗ dành.
Lúc này Tư Minh Vi mới thả tay, mồ hôi rỉ ra trán, làm cho tóc dính bệt vào nhau.
Để cho Tư Minh Vi ngồi đối diện mình, Cảnh Tình cầm khăn lau mặt cho cô.
"Nào, giơ tay lên."
Cảm ứng được, Tư Minh Vi ngoan ngoãn giơ tay lên, để mặc Cảnh Tình vén cáo ngủ của cô lên.
Chẹp chẹp! Lần đần tiên cô nhìn thấy Tiểu đà điểu trần truồng.
Ánh mắt theo động tác trên người không rời, tỉ mỉ cẩn thận.
Thân thể gầy yếu, hầu như có thể mò được xương, nhưng dù vậy ở nơi đặc biệt của phụ nữ thì vẫn hết sức đầy đặn, phần nhiều vì do Tư Minh Vi sinh con, nên chỗ cần lớn không hề nhỏ, nhìn vào khiến ai cũng phải bàn tán.
Cảnh Tình nhìn chăm chăm hai luồng đầy đặn, lại ngừng động tác.
Sau đó, nhẹ nhàng đặt tay lên trên, dùng khăn lông lau lau.
"Ưhm."
Tư Minh Vi nhẹ rên lên, nơi đó là chỗ nhạy cảm của cô, cũng chính vì hành động này, đã làm đầu óc trống rỗng của Tư Minh Vi tỉnh táo lại.
Khi ý thức được cảnh tượng trước mắt, cô hoảng sợ dùng hai tay bảo vệ ngực, sau đó nhích về hướng đầu giường, giữ khoảng cách với Cảnh Tình.
"Tổng giám đốc...!tôi...!để tôi tự làm..."
Cảnh Tình vẫn còn đắm chìm trong hai luồng đầy đặn, nếu không phải Tư Minh Vi, cô còn không biết thì ra cô lại háo sắc như vậy, nhưng đây chẳng phải cũng là chuyện thường tình~
Bây giờ, Tiểu đà điểu không chịu phối hợp như vậy, làm cô không thể tiếp tục thưởng thức, dĩ nhiên không vui.
"Nào!"
Không trả lời trả vốn.
"Vậy để tôi tới!"
Cảnh Tình mặc kệ ba nhân mốt hai bảy, tiến lên nhào về hướng Tư Minh Vi, muốn vén áo cô lên, tiếp tục "công việc" vừa rồi.
Tư Minh Vi vùng vẫy, hai tay cùng kháng cự, đến lúc này, cuối cùng "phịch" một tiếng, cả hai lăn xuống giường.
Cảnh Tình nằm trên người Tư Minh Vi, im lặng nhìn chăm chú Tư Minh Vi.
Tư Minh Vi theo bản năng không mở mắt, không nhìn vào cô.
Không được tự nhiên nói.
"Tổng giám đốc...!chị ngồi dậy đi..."
Cảnh Tình giống như không hề nghe thấy, liền cứ nhìn cô, xác thực mà nói, là bị bờ môi đỏ hồng kia hấp dẫn.
Cô cảm thấy giờ phút này Tư Minh Vi chính là như con thỏ nhỏ trong ngực cô, đang đợi cô xơi tái.
[Đại hôi lang và tiểu bạch thỏ~]
Chậm rãi cúi đầu, cô cắn lên bờ môi Tư Minh Vi.
Chính ngay lúc đó, Tư Minh Vi dùng hết sức bình sinh của mình, đẩy cô ra.
"Tôi xin lỗi..." Tư Minh Vi vô lực rút vào trong góc tường.
Hai mắt Cảnh Tình nháy mắt tối sầm, bị Tiểu đà điểu đẩy ra, cô thật sự thấy rất khó chịu.
Lần trước vẫn không sao, sao bây giờ liền phản ứng như vậy.
Gay gắt như thế? Quả thật quá sợ hãi sao? Cô thông cảm cho việc hôm nay Tư Minh Vi bị dọa sợ một phen.
Cuối cùng, Cảnh Tình ôm lấy Tư Minh Vi, nằm lên giường, đắp chăn.
Hôn nhẹ lên trán cô một cái.
"Ngủ ngon, ngủ thôi."
Chỉ có Tư Minh Vi là hiểu rõ lòng mình giờ này, cô đang rối loạn, cô không thể, không thể yêu tổng giám đốc, cô không có tư cách...!
Hôm sau, lúc Cảnh Tình tỉnh lại, bên cạnh đã trống trơn.
Đi xuống lầu, dưới bếp truyền lên âm thanh, chỉ thấy Tư Minh Vi như thường lệ làm bữa sáng.
Thấy bóng người cô bận rộn, Cảnh Tình rất muôn tiến lên ôm chầm lấy cô, giống như cử chỉ bình thường của các đôi yêu nhau vậy, chỉ là nghĩ tới tối qua, cô vừa đưa tay lên liền rũ xuống hai bên.
Cô và cô ấy rốt cuộc được xem là gì của nhau?
Bữa sáng kết thúc trong im lặng.
Cảnh Tình vốn muốn cho Tư Minh Vi ở nhà nghỉ ngơi, không biết sao cô ấy lại không đồng ý, cô chiều theo ý cô ấy, đưa theo đến công ty.
Công ty hôm nay, có hai người mới, chính là Hạ Liên và Trần Vĩ.
Sáng sớm, cả hai đã liền tới công ty rất sớm, đợi ở phòng khách.
"A Vĩ, đợi một lát đừng nói gì bậy bạ."
Mới đầu, cha yêu cầu cô đến công ty thực tập, cô cũng không đồng ý, nhưng không ngờ Trần Vĩ liền một lời đồng ý, nếu đã vậy, Hạ Liên cũng chỉ đành thỏa hiệp.
Tỉ mỉ sửa sang lại áo cho Trần Vĩ, kiểm tra và vạt đã ngay ngắn chưa.
Cô biết chủ công ty này Cảnh Tình đối nhân xử thế thế nào, trước nay đều chỉ nó tới chuyện công việc*, cô chỉ sợ lần sắp xếp này của cha, còn có ý khác, vì thế cô tuyệt không thể để Cảnh Tình bắt được chỗ sơ hở.
(*Ý là nhìn việc không nhìn người)
Phòng khách mặc dù