Tư Minh Vi thấy Cơ Nhị ra sức lau chùi cửa sổ, trong đầu suy nghĩ mình cũng rãnh rỗi không gì làm, không bằng giúp cậu ấy một tay.
"Cơ tỷ, tớ giúp cậu đi!"
Cơ Nhị vội vàng khoát tay.
"Không cần, như vậy sao được? Đây là trách nhiệm của tớ, cậu cũng có chuyện bận rộn của mình đi, nếu để quần áo bị bẩn vào làm việc sẽ không tốt."
Tư Minh Vi ấp úng nói.
"Tớ, không có gì làm..."
Cơ Nhị ngừng việc trên tay, nghiêng đầu nhìn Tư Minh Vi.
"Nói mới để ý, cậu hình như luôn một mình trong phòng nghỉ nhỉ?"
"Đúng vậy...!tổng giám đốc để tớ ở đây, không cần làm gì cả..."
Càng nói về sau, ngay cả Tư Minh Vi cũng cảm thấy rất ngại.
"Ô?"
Giờ phút này, trong đầu Cơ Nhị lập tức nghĩ đến hai chữ, tiểu mật? Sau đó cô dùng sức lắc đầu, không đúng không đúng, tổng giám đốc công ty chúng ta là nữ giới a, còn là một đại mỹ nữ, hahaha~ lẽ nào...!
Trong mắt Cơ Nhị lóe lên, cô ngửi thấy có mùi của tin vịt rồi.
"Tiểu Vi a, cậu với tổng giám đốc là quan hệ gì vậy?"
"....!sếp với nhân viên..."
Tư Minh Vi muốn né tránh câu hỏi này, không biết sao hai mắt Cơ Nhi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cô, đương nhiên là muốn cạy nắp hỏi tới cùng.
"Tớ thấy không phải như vậy, nào có nhân viên nào làm việc sướng như sếp vậy?"
"Cậu nói đúng không? Tiểu Vi?"
Cơ Nhị híp mắt vừa nói, sau đó vỗ ngực.
"Tiểu Vi, đừng xấu hổ, Cơ tỷ của cậu là người rất cởi mở trên phương diện này nha~ nói tớ nghe nào."
Tiến lên đặt lên tay Tư Minh Vi, đứng một bên.
Cô mong đợi nhìn Tư Minh Vi, Tư Minh Vi do dự làm sao trả lời, phải nói chuyện này như thế nào với Cơ tỷ? Nhưng nếu kể hết mọi chuyện, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta hiểu lầm, lỡ không cẩn thận truyền ra ngoài...!
"Vi Vi?"
Nháy mắt quay đầu, Tư Minh Vi ngơ ngác nhìn Hạ Liên, di động bước chân, muốn rời đi.
Có điều lần này, Hạ Liên không bỏ qua cho cô, bắt cô lại.
Cơ Nhị nhìn cả hai trước mặt, đây là phim truyền hình sao? Người yêu cũ? Cơ Nhị tưởng tượng các loại trong đầu.
Tư Minh Vi thở dài.
"Cơ tỷ, cậu đi làm việc đi, đây là bạn thời đại học của tớ, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu ấy chút."
"Ừm.
Hai người trò chuyện đi, tớ đi."
Cơ Nhị chạy ra, có điều cô chẳng qua chỉ núp sau khúc quanh thôi.
Bát quái như vậy, cô làm sao có thể không nghe xem là chuyện gì, xin lỗi cậu, Tiểu Vi a.
Đầu tiên Hạ Liên với Tư Minh Vi đều im lặng, một lát sau, Hạ Liên không nhịn được.
"Tiểu Vi, quả thật trùng hợp, cậu cũng đi làm ở đây sao?"
"Ừm." Tư Minh Vi không yên trả lời.
"Tôi với A Vĩ bắt đầu từ hôm nay sẽ thực tập ở đây."
"A?"
Tư Minh Vi lấy làm kinh hãi, vậy tức là sau này các cô sẽ có nhiều cơ hội thường xuyên chạm mặt nhau, thế này...!
"Sao hả? Làm cậu mất hứng?"
Hạ Liên bất ngờ trước phản ứng như vậy của cô, có điều từ khi Tư Minh Vi nghỉ học, nghĩ đến các cô cũng đã một năm không gặp nhau, hôm nay, giữa cô với cô ấy dường như có một bức tường ngăn cách.
"Không phải...!tôi, lần trước cậu nói cậu với A Vĩ tới đây để du lịch."
"Ừ, thuận tiện đến thăm ba tôi, kết quả, liền bị ông ấy giữ lại, ai..."
"Ba cậu cũng vì muốn quan tâm cậu..."
"Quan tâm? Ông ấy là muốn chia rẽ tôi với A Vĩ, Vi Vi, bây giờ cậu có thể nói được rồi đi, tại sao lại nghỉ học?"
Tư Minh Vi cúi đầu, thấp giọng nói.
"Không có tại sao, liền muốn thì nghỉ học thôi."
"Có phải cậu có chuyện gạt tôi, tôi qua nhà cậu, bác trai bác gái là bộ dạng rầu rĩ than thở."
"Chuyện đó...!Tiểu Liên, tôi có thể không trả lời không? Đây là việc riêng của tôi." Tư Minh Vi nóng nảy,
"Vi Vi, cậu thay đổi rồi." Hạ Liên lộ ra ánh mắt chất vấn.
"Không, tôi..." Ngay sau đó, Hạ Liên nói ra lời khiến Tư Minh Vi đau lòng.
"Cậu để ý việc tôi với A Vĩ quen nhau." Hạ Liên liên tục áp sát.
"Tôi biết cậu thích A Vĩ, nhưng cậu lại không dám tỏ tình.
Sau đó, A Vĩ quen tôi, cho nên cậu không chịu được?"
Tư Minh Vi nhắm mắt lại, quay đầu sang chỗ khác, cố nén nói.
"Tiểu Liên, cậu xem tôi là người như vậy sao?"
"Ha, vậy còn có thể là nguyên nhân gì, cậu nói cho tôi đi! Sự việc lần đó, cậu đừng tưởng tôi không biết."
Ánh mắt Hạ Liên bắt đầu trở nên xa lạ, là loại ánh mắt Tư Minh Vi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
"Gì cơ? Cậu nói là chuyện gì?" Tâm Tư Minh Vi lạnh đi một nửa.
"Chuyện cậu câu dẫn A Vĩ, vào buổi tối đó."
Hô hấp Tư Minh Vi bắt đầu khó khăn, cái lạnh sớm đã đông cứng trái tim.
"Ha, nếu cậu cho rằng mọi việc là như vậy, tức là A Vĩ đã nói với cậu như vậy? Tùy cậu."
Giọng Tư Minh Vi bình thản, bỏ đi, thì ra cái gọi là tình bạn cũng chỉ đến mức này, ít nhất cô đã từng xem Hạ Liên là bạn bè của cô.
Xoay người muốn rời đi.
"Cậu cứ vậy muốn đi à?"
Hạ Liên bắt lại cánh tay, khiến cô đau.
Cô có thể cảm nhận Hạ Liên đang dùng hết sức bình sinh của mình.
"Giữa chúng ta còn chuyện gì để mà nói?" Tư Minh Vi quật cường ngẩng đầu nhìn cô.
"Vi Vi, cậu biết không? Tôi luôn nghĩ cậu là một người đơn thuần, nhưng tôi không ngờ cậu sẽ có ngày vì sự ghen tỵ mà trở nên như vậy, còn bỉ ổi đến mức đó!"
Từng chữ như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng Tư Minh Vi.
Được rồi, cứ vậy đi, không sao cả, một năm