"Mẹ...!mẹ...!hihihi"
Lang Lang ngoan ngoãn ngồi dưới đất, mút ngón tay.
Nghiêm Yên cầm cái trống lắc lắc qua lắc lại, trêu chọc cô.
Sau đó lầm bầm.
"Nhãi con, cũng quá kỳ lạ! Nếu không phải vừa rồi nhóc nổi điên cắn ta, trong miệng còn lẩm bẩm kêu mẹ, ta còn không biết Lang nữ vương xảy ra chuyện! Nói tới thì, nhóc rốt cuộc từ đâu tới vậy!"
Biết rõ đứa nhỏ không biết trả lời, nhưng Nghiêm Yên vẫn nói tiếp.
"Nhóc nói xem mẹ nuôi nhóc cũng thật tình, miệng cứng nhưng lại mềm lòng, nói rõ ra chẳng phải tốt hơn sao? Lần này tự ép cho bản thân phát bệnh, hừ hừ, nhìn xem cậu ấy làm sao mà thu dọn!!"
"Bẹp" một cục thịt nhỏ đánh lên đầu Nghiêm Yên.
"Người...!xấu..."
"Ai nha! Thằng nhãi con, đánh ta?"
"Bẹp" lại một tiếng, Nghiêm Yên chật vật hai tay ôm đầu.
"Tiểu tổ tông, nhóc không chịu người khác nói xấu mẹ nhóc a! Còn nói không phải con ruột, chết mất, đừng đánh nữa!"
"Người...!xấu...!mẹ...!mẹ..."
Nghiêm Yên nghi ngờ rốt cuộc nhóc muốn biểu đạt cái gì.
"Nhóc nhầm người rồi, người nhóc cần đánh là bà mẹ hại hoại đang nằm trên giường của nhóc kìa!"
"Đều...!là...!người...!xấu..."
Bé con mới đầu chỉ dùng một tay, giờ dùng luôn tay kia, xem cái đầu Nghiêm Yên như cái trống vậy.
"Tiểu tổ tông, ta sai rồi, được rồi, tha cho ta đi, cả hai mẹ của nhóc đều là người tốt, là tốt nhất! Còn ta là người xấu nhất!"
"Hihihi"
Cái miệng nhỏ xíu giương ra, để lộ mấy cái răng nhỏ, cười lên.
Cùng ngừng dày xéo cái đầu của Nghiêm Yên.
"Tiên sư! Con thỏ nhỏ chết tiệt này, hóa ra trêu chọc ta!"
Nghiêm Yên liếc nhìn Cảnh Tình trên giường không có vẻ gì là sắp tỉnh, cô đang định động thủ dạy dỗ tiểu Lang Lang một chút.
Cửa mở ra, tay vừa giơ lên không trung, thì nhìn thấy Tư Minh Vi, Nghiêm Yên lập tức dùng cả hai tay ôm tiểu tử, hôn xong lại hôn, tiểu tử không phối hợp cắn lỗ tai cô, trong miệng còn mơ hồ kêu lên.
"Người...!xấu..."
"Nha, là chị dâu a, con gái chị thiệt đáng yêu! Tôi đang chơi đùa với nó!"
Chịu đựng cảm giác bị cắn đau, Nghiêm Yên haha cười.
Tư Minh Vi đại khái không ngờ Cảnh Tình có ở nhà, hơn nữa cô ấy còn nhắm hai mắt nằm ở đó.
Trong lòng không khỏi lo lắng.
"Tổng giám đốc, chị ấy sao vậy?"
"A! Cái đó...!cậu ấy chẳng qua chỉ đột nhiên thấy mệt, cho nên đi ngủ..."
Nghiêm Yên che giấu.
"À...!vậy hả...!Nghiêm Yên, tôi chuẩn bị mang bảo bảo rời đi, chị ấy tỉnh lại, cậu liền giúp tôi nói lời cảm ơn với chị ấy.
Cảm ơn chị ấy đã chiếu cố tôi những ngày qua..."
Tư Minh Vi ảm đạm, hôm nay ở phòng nghỉ cô ấy đã đối với cô như vậy, nhưng vừa nghĩ tới phải rời khỏi "ngôi nhà" này, cô cuối cùng vẫn cảm thấy mất mát không thôi.
Nghiêm Yên lập tức xoắn đít.
"Chị dâu...!chị dâu...!có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng, đừng đi a! Nếu chị đi, cậu ấy tỉnh dậy, tôi liền xong đời!"
"Không được, Nghiêm Yên, đã đến lúc tôi nên rời khỏi đây..."
Nghiêm Yên liếc thấy va ly hành lý sau lưng cô, nhưng biểu cảm Tư Minh Vi lại lưu luyến không đành, nhưng xem bộ dạng là nhất định phải đi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Lang nữ vương, cậu rốt cuộc đã làm gì vậy! Khiến trái hồng mềm muốn khởi nghĩa ah.
"Thật sự muốn đi?"
Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, Cảnh Tình đỡ trán, đầu vẫn đau dữ dội, có điều lúc cô nghe thấy lời Tư Minh Vi.
Hai tai là siết chặt, hiện tại trên mặt cảm xúc, Tư Minh Vi vẫn đang thấy khiếp sợ, theo bản năng lui về sau.
"Là muốn đi tìm gã đàn ông đó?"
Giọng Cảnh Tình có chút khàn đục, trạng thái cô bây giờ vẫn chưa hồi phục lại như cũ, vốn định cứ giả vờ ngủ, nhưng nghe thấy Tiểu đà điểu muốn rời đi, cô không nhịn được.
Sao cô có thể, cứ để mặc cho cô ấy rời đi!
Cô ấy vẫn vậy? Con ngươi Tư Minh Vi càng ảm đạm, trong lòng rối bời, thì ra, chị vẫn nhìn tôi với ánh mắt như vậy.
"Không...!cần...!chị...!quản..."
Cô dùng hết khí lực toàn thân, nặn ra những chữ này.
"Ha...!được...!rất tốt, đi đi, có điều Lang Lang phải ở lại..." Cảnh Tình buồn bã cười một tiếng.
"Lang Lang là con của tôi, tôi nhất định phải mang nó theo."
Tư Minh Vi chưa chuẩn bị kịp, giọng có chút gấp gáp, cô ấy lại không cho cô mang con theo.
Nghiêm Yên không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, sao càng xem hai người này, càng thấy giống truyện ngôn tình của Quỳnh Dao vậy.
Cô chen vào một câu.
"Cả hai bình tĩnh lại được không, chị dâu, tôi đưa chị ra ngoài hóng gió, chúng ta tâm sự một chút nha!"
"Im miệng cho tớ! Muốn