Nghiêm Yên trong phòng đi qua đi lại, người trong cuộc vẫn cứ nằm ngay đơ trên giường.
Hoàng đế không gấp, thái giám gấp, cô nhìn Cảnh Tình trên giường.
"Lang nữ vương, tớ nói cậu! Cậu đúng là, bây giờ cậu để hai mẹ con họ rời đi, lỡ bị bọn Hắc Khuyển để mắt tới, tớ thấy lúc đó cho cậu ngồi khóc!"
Cỗ thi thể giống như có hồi quang phản chiếu.
"Có chuyện gì mà không thể nói chuyện được chứ, bắt cậu thể hiện thật lòng mình thì sẽ chết hay sao a!"
"Rốt cuộc như thế nào vậy, chuyện giữa hai người!"
"Cậu nói một câu giữ người ta lại khó khăn đến vậy sao? Tớ thấy cả hai cậu, người không muốn đối phương rời đi, người cũng không muốn rời khỏi, bực cả mình!"
"Tớ thấy trên mặt tình cảm cậu chính là con số không, thua xa đệ đệ cậu 2 trăm năm!"
"Tiểu Thử, cậu ồn thật đó!"
Nhàn nhạt nói một câu, không phải là nổi giận.
"Tớ là đang gấp gáp cho hai người! Lúc trước cậu còn nói không ngại cô ấy đã có con, bây giờ thì sao, tớ thấy cậu chính là để tâm việc đứa nhỏ không phải con ruột của cậu!"
"Cô ấy thích nam giới, cậu có hiểu được không, cô ấy muốn bên cạnh người mà cô ấy đã sinh con cho!" Cảnh Tình bộc phát.
"Lang nữ vương a, tớ nói cậu sao mà đần quá vậy, nếu nói cô ấy không hề có chút tình cảm nào với cậu, ma với tin!"
"Còn lai lịch đứa nhỏ kia, ta sớm đã cho người đi điều tra! Tớ càng nghĩ càng thấy không đúng, hôm nay nếu không phải con gái nuôi của cậu, tớ cũng sẽ không tìm tới chỗ cậu, mang cậu về đâu.
Còn may tớ đã chào hỏi một chút với người của gia tộc Âu Dương, mới không xảy ra chuyện!"
Cảnh Tình ngồi dậy.
"Hôm nay Lang Lang làm sao?"
Nghiêm Yên kể lại mọi chuyện, chọc cho Cảnh Tình run lên.
"Không thể nào, chỉ là trùng hợp đi! Cậu đừng nói với tớ, Lang Lang là đứa nhỏ thuộc Lang tộc bọn tớ, tớ không hề cảm nhận được bất kỳ yêu khí nào trên người nó!"
"Vậy cũng chưa chắc, đừng quên mẹ của nhãi con là loài người, loài người kết hợp với yêu giới sinh con, ma mới biết đó là gì?"
Cảnh Tình lắc đầu, không thể nào, cô không muốn tin đây là sự thật, hay nên nói là cô không thể tưởng tượng được đồng loại của cô đã làm gì với Tư Minh Vi.
Nghiêm Yên suy nghĩ hồi lâu.
"Lang nữ vương, cậu suy nghĩ một chút, trước kia cậu có từng gặp chị dâu ở đâu không?"
Cảnh Tình cố gắng lục tìm trong ký ức, cuối cùng thở dài.
"Không có, cô ấy tới công ty tớ xin việc, là lần đầu tiên tớ gặp cô ấy."
"A, cậu chắc chắn? Thế thì quái lạ!"
"Trước không nói tới chuyện này, nói đi, rốt cuộc cậu với chị dâu làm sao mà gây gỗ vậy!"
Cảnh Tình quay đầu đi, không muốn nói ra, cô bây giờ rất mệt, vừa nghĩ tới những chuyện kia, đầu óc lại mơ hồ đau nhức.
"Tớ nói, trong công việc năng lực của cậu tớ không nói đến, nhưng trên mặt tình cảm cậu lại là đồ đầu gỗ mục nát!"
[...!] (đoạn kể lại)
"Lang nữ vương, ai daaa, không ngờ tính chiếm hữu của cậu lại mạnh như vậy!"
Cảnh Tình đỏ mặt.
"Làm sao, cậu có ý kiến?"
"Người của tớ, chỉ có thể thuộc về tớ!"
Lúc sau, mặt không đổi sắc tuôn ra một câu.
"Tớ muốn nói, cậu chính là đồ ngốc chẳng biết rõ đầu đuôi ngọn ngành là gì! Chúc mừng cậu, từ vị trí thua kém đệ đệ cậu 2 trăm năm nhảy lên thành 5 trăm năm rồi!"
"Cái rắm! Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì!" Lang nữ vương cao ngạo đáp lại.
"Cậu chưa đã hỏi rõ chị dâu, chưa đã nghe chị ấy giải thích, liền tự cho mình là đúng cho rằng là vậy, còn muốn xxoo người ta! Trước kia sao tớ không phát hiện cậu lại háo sắc như vậy!"
"Tớ háo sắc? Hoàng Thử Lang cậu mới là tiếng xấu trêu hoa ghẹo nguyệt, loài người loài yêu đều ăn được!"
Cảnh Tình tức giận phản kích.
"Điều tớ muốn nói là, có lẽ cậu đã hiểu lầm chị dâu, nhìn bộ dạng ủy khuất vừa rồi của chị ấy, tính chị ấy nhẫn nhục chịu đựng, hôm nay lại phản ứng kịch liệt lại với cậu như vậy, lần này là hoàn toàn bị cậu làm cho thương tâm đi, bị người mình quan tâm nói như vậy! Khẳng định là thương tâm chết luôn!"
Nghiêm Yên gật gù đắc ý, thở ngắn thở dài.
Trong đầu Cảnh Tình hiện lên gương mặt khóc thầm của Tư Minh Vi, trong lòng khó chịu vô cùng.
Tiểu đà điểu...!
Nghiêm Yên tiến lên đẩy cô một cái.
"Ở đó ân hận làm gì, không nhanh đuổi theo đón chị dâu trở lại, còn ngồi ngốc lăng ở đây?"
- --
"Chúa từng nói, mỗi linh hồn chúng ta đều gây tội nghiệt, phương pháp để rửa sạch tội cũng có rất nhiều, chết chính là một trong số đó.
Bây giờ, ngươi đã thừa nhận tội lỗi của mình chưa!"
Mặc một bộ đồ cha xứ dài màu đen, trên ngực có cây thánh giá bạc sáng lóa dưới