Cảnh Tình đứng đó cách cánh cửa một khoảng, nằm đằng sau cánh cửa này chính là Nghiệt long Viêm Địch trong truyền thuyết.
Giờ phút này cô cảm thấy mình đang đối diện một cỗ lực uy hiếp đang lao tới.
Cô nín thở, khép hờ hai mắt, hai tay vận khí, dán lên cánh cửa sắt.
Chỉ dùng sức một phát, giống như một đống kim loại bị phá hủy, hình thù cánh cửa cứ vậy vặn vẹo biến hình, bị đôi tay Cảnh Tình ném bỏ một bên.
Trong căn phòng là một mảnh đen kịt, thế nhưng ngay chính giữa có hai điểm sáng đang nhắc nhở Cảnh Tình.
"Ầm ầm" "ầm ầm", âm thanh vật nặng va chạm lên nền đất kéo nhau vang lên từng tiếng một.
A, ngươi tới rồi à, hơi thở này, hẳn là thuộc về Lang tộc.
Viêm đại nhân, là tiểu bối, tôi phải làm sao để cứu ông, nếu tiểu bối đoán không lầm, e rằng ông đã lộ nguyên hình, không thể khôi phục về lại hình dạng con người.
Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, căn phòng này có thiết kế kết giới, khiến ta không thể nhúc nhích, ngươi chỉ việc dựa trên lời ta làm theo là được.
Tại bốn góc Đông Tây Nam Bắc, đánh bể bốn viên đá đặt ở đó là được.
Cảnh Tình nghe theo căn dặn, một đôi mắt đỏ, nhìn về hướng bốn góc phòng, đúng như dự đoán, có bốn viên đá mang từ lực đặc thù, nếu chỉ là nhân loại bình thường cơ bản không thể nhìn thấy.
Lúc này, giọng Viêm Địch lại truyền tới.
Quả là nực cười, không ngờ ta vừa thoát được lao ngục, lại rơi vào tay con người, thật sự đáng hổ thẹn.
Tôi nhất định sẽ cứu ông ra ngoài, Viêm đại nhân.
Đừng gọi ta chức danh này, ngươi cũng là một nhân vật có vương quyền đúng chứ, gọi ta Địch được rồi.
Cảnh Tình gật đầu, theo lời dùng tay biến hóa thành móng vuốt đánh vỡ bốn viên đá màu xanh, một trận ánh sáng vàng chói mắt từ bốn góc phòng từ từ lan truyền vào chính giữa, sau đó biến mất.
Bóng tối trong gian phòng dần tan biến, một tên đàn ông tóc đen như mực nằm dưới đất.
Cảnh Tình vội vàng tiến lên đỡ lấy, khoác tay, đỡ hắn dậy.
Ha, ta cũng có ngày hôm nay, chẳng qua chỉ duy trì hình người, mà cũng tốn sức như vậy.
"Địch, chúng ta chạy trước nói sau!"
Lúc Cảnh Tình đưa Viêm Địch tới cửa.
"Muốn đi!"
Ba đội viên biệt đội R tay cầm súng dưới sự chỉ huy của Tập Chính Đông, ngăn cản các cô.
"Yêu nghiệt, hôm nay đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay tôi, dựa theo luật, tôi có thể hạ gục cô tại chỗ!"
Cảnh Tình đối với tên này là chán ghét cực điểm, lập tức cười nhạt, thậm chí còn châm chọc.
"Tôi ngược lại muốn xem thử, hôm nay là cậu chết, hay là tôi mất mạng!"
- --
Trong căn nhà lớn trống trãi, chỉ còn lại Cơ Nhị Hạ Liên đang bị trói gô lại và Tiểu Lang Lang.
Lang bà và Nghiêm yên không nói tiếng nào đột nhiên rời đi.
Bởi vì Cơ Nhị cánh tay không tiện, chỉ đành dùng một tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ bé của Lang Lang, trêu chọc bé con, chỉ sợ bé con sẽ lại khóc nháo lên.
Trong lòng sớm đã mắng Nghiêm Yên không dưới trăm ngàn lần, đồ đàn bà chết tiệt, còn nói dẫn mình đi khám bác sĩ, cứ vậy ném mình lại chỗ này bỏ đi mất, làm vậy coi được không!
Hạ Liên ngồi yên trên sô pha, nhìn Lang Lang đứa trẻ sơ sinh nằm trong nôi, cô mạnh mẽ ép bản thân dời đi tầm mắt, nhưng cũng vừa tò mò muốn liếc nhìn đứa bé kia, chỉ vì đó là con của Trần Vĩ ư!
"Này, tôi nói đồ phụ nữ cô, thật sự rất quá đáng!"
Cơ Nhị bắt đầu chĩa mũi dùi về hướng Hạ Liên.
"Tiểu Vi rốt cuộc là một cô gái tốt bụng, cô cũng có thể xuống tay được, dù tôi cũng không phải rất hiểu ân oán giữa các cô, nhưng nói thế nào cũng là học cùng trường, thâm thù lớn đến đâu để cô phải giết cô ấy chứ?"
Hạ Liên không có phản ứng, Cơ Nhị tiếp tục tự thoại.
"Hi hi hi hi!"
Tiểu Lang Lang thấy ngón tay Cơ Nhị, liền muốn bắt lại, nhìn thấy trước mặt có đồ vật đung đưa, cái đầu nhỏ tò mò hăng hái nhoài về trước.
"Cô bảo Tiểu Lang Lang đáng yêu lắm khải không, thiệt đáng yêu, bộ dạng như búp bê vậy.
Con phải ngoan nha, ngoan nha, hai mẹ con liền sẽ về!"
Cơ Nhị dùng một tay trêu chọc trước mặt bé con, ánh mắt Tiểu Lang Lang theo sát không buông.
"Cái đó..." Hạ Liên không nhịn được.
"?" Cơ Nhị nhìn về phía cô.
"Tôi có thể xem nó một lúc không?"
Cơ Nhị dùng ánh mắt kỳ quái quan sát cô, cuối cùng nói.
"Chính cô tự mà qua xem, đừng hy vọng tôi cởi trói cho cô, hơn nữa tôi cũng không làm được!"
Huơ huơ cánh tay đang bị trật khớp.
Hạ Liên từ từ dời tới trước nôi, chỉ là lơ đãng liếc mắt, liền khiến cô cả kinh thất sắc.
"Tại sao?"
Lần này đổi lại Cơ Nhị không hiểu, cô ta gào gì chứ.
"Màu mắt...!"
Đầu Hạ Liên lay động qua lại như cái trống lắc vậy.
"Không thể nào...!không thể nào..."
"Màu mắt rất hiếm thấy đúng không, vừa nhìn qua còn tưởng là con lai đi, giống y Cảnh tổng."
Cơ Nhị giải thích.
Nhưng thần sắc Hạ