Cuộc sống là tràn đầy tính bi hài kịch, Tư Minh Vi không ngờ loại bi hài kịch này cũng phát sinh trong cuộc đời cô.
Trong đầu cô vẫn còn vang vọng lời nói vừa rồi của Cảnh Tình.
Cô cũng không biết từ lúc nào cả cô lẫn bé con đều đã bị Cảnh Tình lôi lên xe.
"Tổng giám đốc...!chị nói giỡn sao..."
"Tôi giống như đang có biểu cảm đùa giỡn à?"
Cảnh Tình bất mãn quay đầu, nhìn về phía cô.
"Nhưng mà...!tôi cảm thấy không thích hợp cho lắm...!chuyện này..."
Tư Minh Vi cảm thấy chuyện này quá ư không thể tưởng tượng được.
"Tôi nói thích hợp liền thích hợp, không có gì không thích hợp cả, tôi chính là vừa ý đứa bé nhà em, ai bảo mới bé xíu vậy đã thích tôi rồi."
Cảnh Tình đưa tay nhéo gương mặt hài tử một cái.
"Tổng giám đốc...!tôi..."
Tư Minh Vi còn muốn nói gì đó để từ chối.
"Gọi tôi Cảnh Tình, sống ở nhà tôi cũng không phải cho em ở chùa, nhà tôi vừa vặn thiếu một quản gia, cho nên một ngày ba bữa của tôi, còn có mọi sinh hoạt sống hằng ngày của tôi đều giao cho em xử lý, dùng cái này xem như tiền nhà của em vậy."
Thấy cô dao động, Cảnh Tình vừa tiếp tục uy hiếp vừa tiếp tục dụ dỗ.
"Sau này đứa nhỏ lớn lên, em muốn cho nó theo em sống cuộc đời ở thuê ăn tiệm như thế?"
Một hồi lâu cũng không có âm thanh, Cảnh Tình xem như cô đã đồng ý.
Lặng lẽ quay đầu, nhìn cô một cái, nhìn một cái này, khiến cô phải hoảng sợ đạp thắng xe.
Hai mắt Tư Minh Vi đẫm lệ nhìn cô, Cảnh Tình tay chân luống cuống tìm khăn giấy.
"Em khóc cái gì, tôi đâu đã khi dễ em..."
Đưa khăn giấy lên, Cảnh Tình không chịu được bộ dạng cún con đáng thương này của cô.
"Cảnh tổng...!chị đối xử tôi tốt quá...!tôi thật sự rất cảm kích..."
Vừa nói, vừa nước mắt tuôn rơi như mưa, cuối cùng, lại thành khóc lớn, muốn phát tiết hết những ủy khuất bấy lâu trong lòng ra ngoài.
Lang Lang trong ngực nghe thấy tiếng mẹ khóc, liền cũng khóc theo.
囧...!Cảnh Tình bị một lớn một nhỏ làm cho bó tay chịu thua.
Tiểu Lang cũng theo mẹ náo nhiệt làm gì.
"Tôi là quá cảm động..."
Lắp bắp vừa nói, Tư Minh Vi vừa một bên lau nước mắt.
Cảnh Tình vỗ vỗ tay lái, ôn nhu khuyên nhủ.
"Được rồi, đừng khóc, lớn vậy rồi còn khóc nhè, mất mặt không!"
Dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Thật vất cả hai mẹ con mới ngừng khóc, Cảnh Tình lại nổ xe, chạy về hướng nhà mình.
"Cảnh tổng, đây không phải đường về nhà tôi..."
"Đồ đạc nhà em tôi ban nãy cho người dọn rồi, trực tiếp mang thẳng tới nhà tôi."
Cảnh Tình trả lời.
Hả? Tổng giám đốc dọn dồ nhà cô cũng thật hay...!hơi nhanh gọn lẹ quá luôn đi.
Thời điểm nhìn thấy căn biệt thự nhà Cảnh Tình, Tư Minh Vi há to miệng, một hồi lâu mới nói.
"Cảnh tổng...!nhà này một mình chị ở?"
"Ừ."
Cảnh Tình sớm đã dự liệu bộ dạng này của tiểu đà tiểu, lại nói tiếp.
"Khép miệng em lại, sắp rớt cái cằm rồi kìa."
Tư Minh Vi xấu hổ khôi phục lại bộ dạng bình thường, vẫn là không nhịn được nói.
"Nhưng mà vẫn lớn quá...!người có tiền quả nhiên không giống với người khác."
Lời này làm sao nghe xong cứ thấy không thoải mái.
"Làm sao, em có ý kiến với người có tiền."
"Dạ không, dạ không...!em chính là cảm khái thôi..."
Tư Minh Vi không nói gì thêm, cô sợ mình lại nhỡ lời, chọc cho Cảnh Tình tức giận.
Mở cửa, đèn trong nhà sáng trưng.
Cảnh Tình nhìn vào trong.
Không cần suy nghĩ, Nghiêm Yên đang hai chân tiêu sái, uống rượu ngon, cắn hạt dưa.
"Tiểu Thử?"
Cảnh Tình đầu tiên thử dò xét kêu lên.
Giờ phút này, Nghiêm Yên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chẹp chẹp, rượu nhà Lang nữ vương đúng là có khác.
"Nghiêm Yên!"
Lần này cơ hồ là cô phải quát lên, Nghiêm Yên phản xạ có điều điện té từ trên sô pha xuống, quay đầu cười haha nói.
"Hello."
Khi nhìn thấy theo sau lưng Lang nữ vương còn có người khác, Nghiêm Yên phủi phủi quần áo, đứng dậy nói.
"Cảnh mỹ nhân, cậu về rồi à! Ai nha, vị này chính là chị dâu đi! Còn có đây là..."
Ánh mắt Nghiêm Yên chuyển qua đứa nhỏ trong ngực Tư Minh Vi.
Oh my God! Quả thật là đã có con.
Tốc độ này...!cũng không đúng a...!cả hai đều là nữ...!
Có điều.
Dường như ở yêu giới nữ nữ cũng có thể sinh con được.
Ánh mắt Cảnh Tình ngày càng lạnh, hay cho cậu Hoàng Thử Lang, ngây ngô trộm rượu trong nhà mình.
"Xin chào, vị mỹ nữ này, tôi tên Nghiêm Yên, là bạn của Cảnh mỹ nữ, bộ dạng lệnh ái thật là dễ thương a!"
Tật cũ khó đổi, nhìn thấy con gái chính là một bộ háo sắc.
Cảnh Tình đánh vào vai cô một phát, ai da!! Đau quá a! Nghiên Yên trong lòng kêu la thảm thiết, Lang nữ vương tức giận rồi, bả vai của mình a.
"Trễ vậy rồi, cậu có phải nên cút về nhà rồi không!"
Là giọng khẳng định, không cho một tia nghi ngờ.
Nghiêm Yên suy nghĩ trong đầu tương lai còn dài, bỏ lại một câu, sau đó chuồn mất, so với chuột còn nhanh hơn.
Tư Minh Vi có chút khó hiểu, vừa rồi người nọ hình như gọi mình là chị dâu, đoán chừng chắc là mình đã nghe lầm.
"Em không cần để ý tới người vừa rồi! Tôi đưa em về phòng mình."
Cảnh Tình kéo tay cô liền đi lên lầu.
Quả nhiên vô cùng rộng lớn...!căn nhà này, nếu quét dọn cũng phải mất một ngày.
Tư Minh Vi suy nghĩ, bất tri bất giác đã theo