"Tôi sẽ đi."
Hoa Linh lấy làm kinh hãi, vốn với tính cách của Cảnh Tình, nhất định sẽ từ chối, tại sao lại đột nhiên đồng ý.
"Cảnh tổng...!chị...!thật sự...!thôi được, tôi sẽ đi sắp xếp cho chị."
Cuối cùng, Hoa Linh vẫn không nói hết, cô biết Cảnh Tình làm việc trước nay luôn vẫn quyết đoán, hơn nữa cô ấy làm vậy nhất định là có mục đích riêng của cô ấy.
Cảnh Tình khẽ mỉm cười.
"Tiểu Linh Linh, cảm ơn cô luôn quan tâm tôi.
Có điều không sao, tập đoàn 3K gần đây có động tĩnh mới, tôi muốn đi thăm dò thử xem thực hư ra sao, yên tâm đi."
Nụ cười kia, như đoạt đi linh hồn bé nhỏ của Hoa Linh, cô đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
"Cảnh tổng, không còn chuyện gì, tôi ra ngoài."
Hoa Linh không muốn để Cảnh Tình phát giác, muốn rời khỏi.
"Đợi đã, ngày mai sẽ có nhân viên mới tới công ty, sau khi cô ấy tới, cô liền dẫn dắt chu đáo cho cô ấy nhé."
Ý nói, là muốn Hoa Linh chiếu cố thật tốt cho người mới này.
Chuyện này khiến Hoa Linh hết sức kinh ngạc, là ai, có thể khiến Cảnh Tình quan tâm như vậy.
Nếu chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường, Cảnh Tình luôn sẽ không để tâm tới.
"Vâng, được, tôi đã biết, đợi một hồi tôi sẽ tới bộ phận nhân sự lấy hồ sơ về cô ấy."
Đóng cửa lại, Hoa Linh thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện vừa vặn đụng phải Lâm Y Y phụ trách phỏng vấn nhân sự.
"Hoa tỷ, chào chị.
Tôi vừa muốn đi tìm chị đây.
Cho chị, đây là hồ sơ về nhân viên mới."
Lâm Y Y khách khí giao hồ sơ cho Hoa Linh.
Dù gì Hoa Linh cũng được xem là nồng cốt lâu năm trong công ty, cũng là tâm phúc bên cạnh Cảnh Tình, Lâm Y Y tự nhiên sẽ đối cô tôn kính.
"Hai, thật không hiểu sao, tổng giám đốc lại nhận người này vào làm.
Ngày hôm qua cũng không thấy đến công ty báo cáo, tổng giám đốc cũng không nói gì." Lâm Y Y oán trách.
Hoa Linh xem sơ qua hồ sơ trên tay, tên là Tư Minh Vi.
"Là cô ấy sao, tuổi còn rất trẻ."
"Trẻ tuổi ngược lại không vấn đề gì, trình độ học vấn cũng không cần phải quá xét nét với cổ, nhưng mà lại đã có con, chính là làm mẹ đơn thân."
Lâm Y Y cũng đưa tay chỉ vào tình trạng hôn nhân.
"Hoa tỷ, không phải tôi nhiều chuyện, nhưng sẽ không phải là thân thích với tổng giám đốc đi.
Bằng không làm sao chị ấy sẽ chú ý như vậy, hôm trước còn hỏi tôi hồ sơ về cô ấy."
Hoa Linh tỉnh bơ nhưng hồ sơ trong tay cô lại cầm rất chặt.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ bình thường rất chính xác, Hoa Linh mơ hồ cảm thấy nguy cơ.
Tư Minh Vi ngủ một giấc rất sâu.
Cô thậm chí còn nằm mơ thấy một cục bông tròn rất lớn đang nhào về hướng cô, không ngừng cọ cọ lên mặt cô.
Theo tiềm thức cô liền huơ tay muốn đẩy cục bông tròn ra.
"Mẹ...!mẹ...!bế..."
Cục bông tròn liền mở miệng nói chuyện.
Còn gọi mình là mẹ.
Tư Minh Vi mở mắt ra, liền nhìn thấy bảo bối nhà mình đang cọ tiểu móng vuốt lên gò má mình.
Thì ra tiểu tử đã tỉnh giấc sớm hơn cô.
Trong nháy mắt tỉnh giấc, Tư Minh Vi có loại cảm giác chóng mặt, toàn thân vô lực, là di chứng sau trận sốt.
Cô nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã sắp mười một giờ trưa, trên tủ đầu giường còn có một ly nước một viên thuốc và một cái cặp nhiệt kế, ly nước đang đè lên một mảnh giấy.
"Thức dậy, thì đo nhiệt độ cơ thể.
Phải uống thuốc đúng giờ, còn có buổi tối tôi muốn ăn cơm do em nấu.
Cảnh Tình."
Nhìn lại, bỗng nhiên khiến người ta phải liên tưởng tới đôi vợ chồng son ấm áp.
Tư Minh Vi cảm thấy gò má mình hơi nóng lên, sờ sờ một cái, trong đầu suy nghĩ lẽ nào do sốt, cơn sốt đã làm cho cô bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Vệ sinh mặt mũi chải tóc một phen, lại thu xếp ổn thỏa cho bảo bảo xong.
Tư Minh Vi đo nhiệt độ, đã khôi phục nhiệt độ bình thường, cô uống thuốc.
Xuống lầu, một căn nhà lớn trống trãi, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.
Cảnh Tình muốn cô nấu cơm cho cô ấy, thế nhưng ngôi nhà này nằm ngoài ngoại ô, xung quanh cũng không có chợ búa, cô đi mua thức ăn ở đâu bây giờ?
Suy nghĩ, cô xuống bếp, mở tủ lạnh với tủ, phát hiện bên trong đã có nguyên liệu nấu nướng.
Không biết cô ấy thích ăn món gì? Tỉ mỉ suy nghĩ món ăn mà Cảnh Tình muốn ăn, cô liền bắt đầu nhanh nhẹn động thủ.
Tư Minh Vi suy nghĩ Cảnh Tình tốt bụng thu nhận cô, lại cho cô công việc, nên cô muốn báo đáp cô ấy thật tốt.
Tận lực nấu nướng cho xong, nhân lúc cô ấy còn chưa về, dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.
Cảnh Tình phê duyệt văn kiện trong phòng làm việc, ngay cả giờ cơm trưa cũng quên mất.
Cô thường xuyên bận rộn như vậy, thường xuyên bỏ bữa, hơn nữa cũng vì cô là loài sói, bản thân cô trên phương diện đồ ăn loài người, cũng không nhất định cần ăn.
Nhìn đồng hồ, nghĩ đến Tiểu đà điểu đang ở nhà, cô không kềm được nhấc điện thoại.
Cô phải nhắc nhở cô ấy, xế chiều sẽ có người đưa đồ tới.
Tư Minh Vi lúc này đang ngồi trông nồi canh xương dưới bếp, nghe thấy tiếng di động, tắt bếp vội vàng lên phòng khách.
"Xin chào."
Nghe thấy giọng Tiểu đà điểu, Cảnh Tình thấy an tâm.
"Tư Minh Vi, em uống thuốc có đúng giờ không, buổi trưa đã ăn chưa?"
Là điện thoại của Cảnh tổng, Tư Minh Vi thụ sủng