Ngồi trên trực thăng, Cảnh Tình chọt chọt gương mặt Tư Minh Vi!
"Đang suy nghĩ chuyện gì, vừa lên trực thăng em liền bắt đầu thừ người!"
Cảnh tình có chút bất mãn.
Ban nãy lúc đưa tiễn, Charlie cứ nhất định muốn phải đích thân đưa Tư Minh Vi lên trực thăng, chỉ còn chưa đưa cho hắn lái nữa luôn thôi, phô diễn tiết mục đưa tiễn hoa lệ!
Hừ! Tiểu tử thối, đã đến mức này mà vẫn cố làm dáng cho Tiểu đà điểu xem!
Tư Minh Vi hơi híp mắt lại, mơ hồ nhìn Cảnh Tình, sờ chỗ vừa bị chọt, ngược lại không hiểu.
"Từ lúc bắt đầu lên trực thăng, em liền ngẩn người a!"
Cảnh Tình búng trán cô một cái.
Tư Minh Vi nhanh chóng viết ra: Đang nghĩ về chị!
Đơn giản mấy chữ, nhưng lại thổi sạch mù mịt trong lòng Cảnh Tình.
Kéo cô ấy vào lòng.
"Tiểu đà điểu, em không thèm để ý liền biến mất bỏ chị lại, còn dụ về thêm một con ong vò vẽ, phải chăng chị nên trừng phạt em mới phải đạo!"
Đầu tiên Tư Minh Vi nghi ngờ, đang suy nghĩ ong vò vẽ Cảnh Tình nói là ai, sau đó, lại hiển lộ nét mặt tươi cười, Tình xem Charlie là ong vò vẽ, chỉ có cô ấy mới nghĩ ra được.
Lại nghe nói đến trừng phạt, mặt dâng lên đỏ ửng, nhớ lại hình ảnh chung chăn gối đêm qua của cả hai.
Dùng sức lắc đầu.
"Không chịu à?"
Cảnh Tình hỏi ngược lại, ánh mắt chứa đầy ý vị nguy hiểm quét nhìn gò má cô.
Tư Minh Vi sợ sệt hơi lui về sau, mỗi lần Tình lộ ra ánh mắt này, cô luôn sẽ...!
Muốn trốn? Cảnh Tình kéo cô vào lòng, ôm lấy hai vai rất chặt, không để cho cô thoát đi.
Đôi môi căng mọng, nhìn vào mắt Cảnh Tình lại như món điểm tâm đáng yêu ngon nhất trần đời, muốn nếm thử nhưng lại.
"Tiểu đà điểu...!chị...!có thể không?"
Nếu là trước kia, Cảnh Tình sớm đã lấn người tới trước, nhưng bây giờ quan hệ giữa các cô đã thay đổi, các cô là người yêu, như vậy cảm nhận đối phương ra sao chẳng phải rất quan trọng? Cô sợ bản thân sẽ dọa Tiểu đà vừa mới khỏi bệnh lại bệnh thêm, thân thể cô ấy yếu ớt như vậy.
Trái tim Tư Minh Vi cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mỗi lần Cảnh Tình làm cử động như vậy, cô luôn sẽ thấy máu tràn lên não, có loại xúc động choáng váng đầu óc.
Hồi hộp nhắm mắt, chờ đợi hành động tiếp theo của Cảnh Tình.
Nhưng cũng không xảy ra tiếp xúc ấm áp như trong dự liệu.
Mở mắt ra, hình ảnh một bộ cau mày hiện lên trước mắt.
Ánh mắt Cảnh Tình thoáng qua do dự, lại có chút lo lắng nhìn cô, cô có thể cảm giác rõ ràng bàn tay đang vuốt ve sau lưng mình khẽ run.
Cô ấy là đang trưng cầu mình có đồng ý hay không? Cảm động, ấm áp đan xen vào nhau.
Tư Minh Vi chủ động tiến lên đặt xuống môi cô ấy nụ hôn nhẹ nhàng.
Sau đó ngượng ngùng lập tức quay đầu sang nơi khác, không dám nhìn thẳng cô.
"A!"
Phản ứng như vậy, khiến Cảnh Tình tương đối kinh ngạc mừng rỡ, cô ấy là mời gọi mình? Nhẹ nhàng chạm vào bờ môi, trăn trở lưu luyến, tỉ mỉ thưởng thức, không hề tiến sâu, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nếm qua, tận hết khả năng dành cho cô ấy sự ôn nhu nhất.
Đối mặt trước Cảnh Tình như vậy, Tư Minh Vi cảm động, cô chưa bao giờ được ai đối đãi như vậy, không có ai xem cô như bảo vật giống như là Cảnh Tình.
Hai tay chủ động bò lên cổ cô ấy, yêu cầu cô ấy tiến sâu hơn.
Tựa như lấy được khích lệ, Cảnh Tình cạy ra cửa môi, dò xét tiến vào chơi đùa.
Một khắc đó, Cảnh Tình có suy nghĩ: Bên nhau cả đời, chỉ có răng môi gắn bó cũng được.
Ngồi trên ghế phụ lái trực thăng Nghiêm Yên vô tình quay đầu, nhìn thấy một màn này, phi lễ lập tức xoay đầu lại.
Thật hâm mộ ghen tị a, mình có phải cũng nên tìm một người để bầu bạn! Sát thủ hái hoa, cũng nên cải tà quy chính rồi chăng.
Tiếng chuông cửa truyền tới, Cơ Nhị cho rằng là bọn Nghiêm Yên trở về! Không đợi kịp ra mở cửa.
Gương mặt quen thuộc, trong trẻo lạnh lùng xuất hiện, khiến cô lấy làm kinh hãi.
"Thư ký Hoa?"
Cơ Nhị ngốc ngốc kêu lên.
"Cô là? Tôi nhớ cô là lao công trong công ty cơ mà...!tại sao cô lại xuất hiện trong nhà Cảnh tổng?"
Giọng điệu chất vất truyền tới, Hoa Linh đang hết sức không vui.
"Cái đó...!tôi tới nhà Cảnh tổng giúp cô ấy chăm nom em bé!"
Tạm thời viện ra một cái lý do, nhưng có điều cũng không sai, cô tới là để giúp chăm sóc