Hoa Linh quả thực bị hành động của nhãi con chọn giận! Cơ Nhị phát hiện tình hình không ổn, định đoạt Lang Lang về lại.
Hoa Linh đổi tư thế, khiến cô chụp hụt.
"Thư ký Hoa, con nít, là vô tâm."
Ánh mắt Cơ Nhị nhìn chằm chằm vào Lang Lang, rất sợ bé con nhỡ xảy ra chuyện gì.
"Thư ký Hoa!"
Cơ Nhị càng phát ra lo lắng.
"Thứ tạp chủng, dám phun nước miếng lên mặt tao!"
Hoa Linh liền định đánh lên gương mặt bụ bẵm trắng nõn của Lang Lang, Cơ Nhị gắt gao chụp được tay cô.
"Thư ký Hoa, nó chỉ là đứa con nít thôi mà..."
Tiếng Cơ Nhị làm đầu óc mê muội ngu si dốt nát của Hoa Linh thức tỉnh, nếu bây giờ cô tổn thương nhóc con này, chỉ sợ Cảnh Tình sẽ không phải chỉ đơn giản tha thứ cho cô, cô ấy rất xem trọng tiểu tạp chủng này.
Hoa Linh dừng động tác trên tay, thả lỏng, Cơ Nhị bị dọa sợ liền ôm lấy Lang Lang.
"Thư ký Hoa...!cô..."
Cơ Nhị cũng nổi giận, người phụ nữ này bề ngoài nhìn qua đứng đắn, đối đãi người cũng dễ gần, nhưng nội tâm lại hoàn toàn không giống như gương mặt của cô.
Nhưng bị Hoa Linh nhìn, cô lại sợ sệt im lặng, thầm mắng bản thân vô dụng, khí thế bình thường cô hay dùng để gây gỗ với Nghiêm Yên nay đã biến đi đâu mất rồi.
Lang Lang ngoan ngoãn yên lặng trong lòng Cơ Nhị, đối với nguy hiểm vừa phát sinh hoàn toàn không chút mảy may phát hiện, bàn tay nhỏ bé hướng về cổ Cơ Nhị nắm nắm, hai tay bò lên cổ cô, là đang muốn kháng nghị với cô, tư thế ôm như vầy bé con thấy không thoải mái.
Cơ Nhị thoáng nhìn Lang Lang, hiểu ý mỉm cười.
Hai tay nâng cái mông nhỏ lên, để cho bé con nằm hẳn vào trong lòng.
"Hihihi."
Lang Lang thoải mái phát ra một tràng cười.
Haiz...!Vi Vi đáng thương, tình địch người sau càng ghê gớm hơn người trước, con cừu nhỏ này phải làm sao mới tránh được nanh vuốt của đám lang hùm ác báo, chỉ cầu trời phù hộ cho cậu ấy được bình yên vô sự, thật tốt quay về bên cạnh Cảnh tổng.
Xe cộ chạy chật kín trên đường lộ, xếp thành hàng dài, thành thật đứng đợi tại chỗ, lái xe không khỏi than thở, điều khiến người ta phiền não nhất là phải chờ đợi! Bỗng! Một bóng người lướt nhanh qua mặt bọn họ, lái xe nào đó trên tay còn đang cầm điếu thuốc nghi ngút khói cũng bị thổi tắt!
"Đang đèn đỏ mà!"
"Đồ điên!"
"Đồng chí cảnh sát giao thông! Anh mặc kệ không quản sao!"
"Vi phạm luật lệ rồi a!!!"
"Cô ta phạm luật rồi!"
Từng tiếng mắng chửi, than phiền vang lên, viên cảnh sát đứng giữa giao lộ còn chưa hiểu là chuyện gì, thì một đạo gió lốc đã thoáng vụt qua người hắn.
Đẩy mắt kiếng, cẩn thận nhìn về trước, chỉ còn thấy một cái chấm đem nhỏ xíu.
Tư Đồ Thiên mang cái mũ nồi, mặc áo khác đen, cưỡi chiếc mô tô màu đen ngầu lòi, mặc kệ đám người trên đường, cô bây giờ chỉ có một mục tiêu, chính là phải nhanh về nhà!
Cứng rắn bóp thắng trước một căn nhà xập xệ, gạc chân chóng xoay mình, gấp rút chạy thẳng lên lầu.
Gần như là chàng cửa để tiến vào, ánh mắt tìm kiếm bóng người khắp nơi.
"Hỏa Hỏa! Hỏa Hỏa!"
Rốt cuộc tìm được bóng người thấp nhỏ trước tủ quần áo.
Đó là một loli để tóc dài, thân cao chưa tới 1m55, mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
Nghe thấy sau lưng có tiếng gọi, trên gương mặt tiểu loli liền hiện lên nụ cười kèm theo hai cái lúm đồng tiền.
"Thiên Thiên, về rồi à."
"Bà chị đại nhân yêu dấu của em! Ngài liền thôi cho em nhờ có được không, không biết làm vậy em sẽ rất lo lắng sao?"
Tư Đồ Thiên bước tới nhón lên, gần như là bế xuống, đưa chị của cô Tư Đồ Viêm đặt lên một bên giường.
"Chị chỉ muốn lấy cái áo thôi mà!"
So với Tư Đồ Thiên thân cao 1m75, nếu nói cả hai là chị em ruột, quả thực tương phản quá lớn, hơn nữa mặt mũi cũng không có điểm nào là giống.
Nhưng các cô đích thực là được một mẹ sinh ra.
Là hai chị em của gia tộc Tư Đồ.
Người chị Tư Đồ Viêm từ nhỏ đã mắc phải căn bệnh lạ, thân thể sinh trưởng rất chậm.
Ngoại trừ dáng vẻ không thể phù hợp với độ tuổi thật ra, thì chỉ số thông minh, trình độ học vấn, năng lực, đều không thua gì Tư Đồ Thiên.
Trên thực tế Tư Đồ Thiên bị người chị này ăn gắt gao.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có chị gái là