Lưu Tử Tinh hai tay đan xen làm ra vẻ mặt ta đã đoán được rồi! Tiếp theo sẽ là một tràng diễn sến sủa, cảm ơn, tiểu nữ nguyện lấy thân báo đáp! Diệp Phi Phàm tiểu tử này sẽ bắt đầu bước lên cuộc hành trình ngựa giống!
Rất phối hợp, Diệp Phi Phàm một mặt bình tĩnh nhìn cô gái đằng kia, nói năng lịch sự mà lại có phần dụ dỗ: “Đã làm tiểu thư sợ hãi! Ta tên Diệp Phi Phàm! Diệp trong lá cây, Phi Phàm trong không bình thường!”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Nghe nó cứ sao sao ấy! Không bình thường? Ý ngươi là bị điên sao?
“Xin hỏi tiểu thư tôn tính đại danh? Có thể cho Diệp Phi Phàm ta làm quen được không ớ hả?” Hắn ném cho vị kia cô nương một cái mị nhãn, bộ dáng tiện đến làm người nổi da gà!
Vị kia cô nương che miệng của mình lại, hai mắt đẫm lệ, còn phát ra không nhỏ tiếng nức nở.
Diệp Phi Phàm thở dài: “Ai! Tiểu thư ngươi đừng khóc! Mặc dù ta biết ngươi rất sợ hãi nhưng không cần lo! Kẻ xấu đã bị ta dẹp bỏ!”
Lưu Tử Tinh ánh mắt quái dị nhìn chung quanh, hắn cảm thấy con mắt của mọi người nhìn xem Diệp Phi Phàm rất kỳ dị! Có chút giống như thế đang nhìn! Ác nhân!
Chẳng lẽ sáo lộ này hướng đi sai?
“Bốp!!” Tiếng vang thanh thúy vô cùng, Diệp Phi Phàm bị đánh bay xoay 1080 độ mới tiếp đất!
Má phải của hắn lúc này xuất hiện một dấu đỏ tươi bàn tay, xem ra bị đánh không nhẹ!
Hắn một mặt mộng bức nhìn vị kia cô nương, ta cứu ngươi rồi ngươi lại đánh ta? Đây là định lý gì? Tại sao làm người tốt lại mệt như vậy?
Tống Mỹ không thèm để ý tới Diệp Phi Phàm, nàng hai mắt đẫm lệ chạy tới bên cạnh Tống Trùng thi thể, ôm lấy đẫm máu xác chết, nàng tràn đầy thống khố hét lên: “Đại Ca!!!”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Diệp Phi Phàm: “! ”
Thế giới này tại sao lại điên như vậy? Con mẹ nó người tốt bị Khí Vận Giả cho xiên? Mà lại tên này con tu công đức! Cái quỷ gì vậy!
Diệp Phi Phàm đột nhiên thận hư, cố gắng móc ra Công Đức Châu.
Nhìn vốn dĩ hoàng kim lóa mắt Công Đức Châu trở thành đen như c*t Công Đức Châu, mặt hắn tái nhợt vô quang, bên trong Công Đức Châu còn hiện ra một dãy số!
9999 Nhân Quả Nghiệp Lực! Trong vòng 1 tháng không đền bù được, toàn bộ Tu Vi về không, phế nhân cả đời!
Diệp Phi Phàm mặt càng tái, hai mắt trắng dã liền ngất đi!
Lưu Tử Tinh: “! ”
Ta cảm thấy bản thân vừa rồi giúp hơi sai! Thiện tai! Thiện tai!
Nhân dân chung quanh chửi rủa Diệp Phi Phàm: “Tên này tại sao lại ác như vậy! Thế mà giết Tống Trùng!”
“Ô ô ô! Tiểu Trùng Tử thiện lành như vậy tại sao lại đụng trúng cái này ác nhân!”
“Nhớ mấy ngày trước A Trùng còn tới nhà ta nấu cơm! Bây giờ ô ô ô!”
“Trả Tiểu Trùng Tử lại đây!!”
“Ai! Tiểu tử đó cãi nhau với muội muội của hắn, không ngờ lại là lần cuối nói chuyện của hai chúng nó!”
“Chọi chết ngươi cái này ác nhân!” Một đứa trẻ ‘hiếu động’ cầm lên cục c*t chó ven đường, ném thẳng vào mặt Diệp Phi Phàm!
Diệp Phi Phàm cảm thấy trên môi dính dị vật, theo bản năng liếm liếm!
Mặn! Tanh!
Lưu Tử Tinh: “! ”
Con mẹ nó! Con mẹ nó! Con mẹ nó! Nơi này có độc sao?
Tống Mỹ đằng đằng sát khí đứng lên, trong tay một cây dao găm dài bự làm người sợ hãi, nàng đây là hắc hóa rồi!
Diệp Phi Phàm cảm nhận sát khí hướng tới mình, hắn bắt đầu điên cuồng run rẩy, đầu óc cũng thanh tỉnh lại, mắc kệ trên mặt xú vật, ánh mắt như vô ý lại hữu ý nhìn về phía Lưu Tử Tinh đang ngồi!
Lưu Tử Tinh: “! ”
Nói thật thì hắn cũng không muốn xen vào đầu, dầu sao thì đây cũng là nhân quả của Diệp Phi Phàm, xen vào liền có chút quá đáng!
Diệp Phi Phàm: Cứu!!!
Lưu Tử Tinh lúc này vắt hết đầu óc suy nghĩ cách!
Diệp Phi Phàm trong mắt thấy một thiếu niên mình đã từng giúp đỡ bây giờ trốn trong đám đông nhàn nhã nhìn bản thân, trong mắt ác thú vị làm hắn run rẩy.
“Cứu!!!” Hắn hét về phía Lưu Tử Tinh, hi vọng cây cỏ rơm cứu mạng này sẽ giúp chính mình!
Tống Mỹ hai mắt lạnh lùng, chân đạp lên lưng Diệp Phi Phàm, kề vào tai của hắn ta rồi nói nhỏ: “Sẽ không có ai cứu ngươi đâu! Ta muốn cho ngươi đi gặp Đại Ca của ta! Hahaha!!”
Diệp Phi Phàm khóc thét: “Cứu!!!”
Dao găm kề ngay cổ, lạnh lẽo làm Diệp Phi Phàm nói không nên lời, ánh mắt hắn đáng thường cầu xin nhìn về phía Lưu Tử Tinh.
Đột nhiên một tiếng ho khan vang lên: “Khụ khụ! Vị cô nương này ngươi đừng làm bậy! Báo thù không phải là cách để kết thúc nhân quả!”
Tống Mỹ hai mắt điên cuồng, hét lên: “Ta không cần biết! Ta không cần biết! Hắn phải chết! Chết!!!”
Diệp Phi Phàm: “Không!!!”
Bất quá một hồi vẫn không có việc gì diễn ra, Diệp Phi Phàm một mặt khó hiểu nhìn về phí cố của mình.
Dao găm đã bị một bàn tay ngăn lại! Lưu Tử Tinh một mặt hiền lành nhìn