Diệp Phi Phàm tuyệt vọng nhìn Lưu Tử Tinh đang ‘nướng thịt’, ánh mắt như thể nói: Lão ca, ngươi đang làm gì? Ngươi muốn hại chết ta sao?
Lửa dữ bùng cháy, sớm muộn thi thể cũng thành tro cốt!
Đương nhiên Lưu Tử Tinh sẽ không để việc đó xảy ra, khống hỏa hắn làm trùm! Ánh mắt phát ra khác thường hào quang, tay hắn bắt đầu kết những kết ấn ảo diệu, phức tạp vô cùng!
“Nhân Vị Khống Hỏa!” Lưu Tử Tinh trên trán bốc lên một ngọn lửa màu vàng, Chân Khí đi theo biến đổi, Hắc Ám Hỏa Diễm hóa thành những tiểu xà phóng thẳng vào thân thể của Tống Trùng.
“Xùy xùy!” Âm thanh như mỡ cháy! Uhm, mùi thịt heo!
Diệp Phi Phàm: Tại sao lại bóp mạnh nữa rồi? Ô ô ô!
Khi đã thấy Luyện Thi đã hoàn thành, Lưu Tử Tinh từ Đại Tinh Thần lấy ra Mệnh Hồn Châm, không nói một lời đâm vào mi tâm của Tống Trùng: “Gọi Hồn!” Một vòng xoáy màu đen ở ngay sau xuất hiện, hấp lực thôn phệ lấy chung quanh Linh Khí cùng Hôn Phách dư thừa.
Cảm nhận thấy Tam Hồn Thất Phách đã thu thập đủ, Lưu Tử Tinh nhìn đang bóp cổ ‘gà’ Tống Mỹ: “Đưa máu tươi của ngươi lại đây?”
“Hả?” Nàng nghi hoặc không hiểu ý hắn.
Lưu Tử Tinh kiện nhẫn nói lại: “Máu tươi!”
Tống Mỹ lúc này mới hiểu ý, hoảng loạn bỏ ra con ‘gà’ trong tay, dùng dao găm cắt đứt lòng bàn tay để máu tươi vào một bình nước.
Lưu Tử Tinh tiếp nhận bình máu tươi, sắc mặt hắn nghiêm túc bắt đầu làm phép.
Đặt bình máu tươi ở bên cạnh, Lưu Tử Tinh hai tay kết ấn, dùng ra Vong Linh Thư.
Máu tươi bị Chân Khí của hắn tác động bắt đầu lơ lửng bay lên, theo một thứ tự tạo thành một trận pháp.
Để thi biến cần có rất nhiều yếu tố tác động vào, Lưu Tử Tinh hiện tại dùng thủ đoạn là lấy ra từ Vong Linh Thư, một trận pháp làm từ một lượng nhỏ máu tươi để gia tốc quá trình thi biến.
Điều kiện nghe có vẻ đơn giản nhưng lại có một thứ tương đối khó chính là trong thi thể phải chứa đủ Tam Hồn Thất Phách! Lưu Tử Tinh vì có Mệnh Hồn Châm cho nên việc này tương đối dễ dàng.
Thật ra cũng không cần dùng máu tươi của Tống Mỹ, dùng máu của hắn cũng được nhưng! Ta chính là không thích!
Âm phong nổi lên, chung quanh lạnh lẽo khác thường.
Không bao lâu, một cái cương thi xuất hiện!
Tống Trùng cả người trắng bệt hoài nghi nhìn Tống Mỹ đang ôm mình khóc, không phải vừa rồi mới chửi nhau sao?
Nhận ra đại ca có nghi hoặc, Tống Mỹ bắt đầu giải thích!
Không lâu sao, một con ‘gà’ lại bị bóp cổ!
“Mẹ nhà ngươi! Đâm ta mấy chục nhát! Đâm em gái ngươi!!”
Lưu Tử Tinh: Là 69 nhát!
Diệp Phi Phàm: “Ô ô ô! ” Con ‘gà’ tuyệt vọng vô cùng, tại sao tới nước này còn bị đem ra tra tấn?
Thấy Diệp Phi Phàm sắp trụ không nổi, Tống Mỹ mới can ngăn.
Lưu Tử Tinh cười nói: “Xem ra chư vị đều tốt rồi! Ta cũng nên rời đi!” Dứt lời, hắn liền rời đi, bất quá hai bước chưa kịp đi thì đã bị ngăn lại.
Tống Trùng sắc mặt nghiêm túc nói: “Ân công xin đợi đã! Ta còn chưa kịp đền đáp ân công!”
Lưu Tử Tinh hai mắt sáng lên, ta đang đợi đây! Ngoài miệng thì sắc mặt hổ thẹn nói: “Ta có làm gì đâu mà báo đáp!”
Tống Trùng một mặt cảm động nói: “Ngài đã cứu ta một mạng, xin hãy đến nhà của ta! Ta tặng ngày trấn gia bảo vật!”
Lưu Tử Tinh diễn một hồi thì ‘bất đắc dĩ’ gật đầu đồng ý.
Một con ‘gà’ nào đó: Tốt công nghiệp kịch bản!
Lưu Tử Tinh một đường đi theo rồi nhận lấy bảo vật mà Tống Trùng nói!
Emma là một cái trứng lớn còn hơn quả dưa hấu!
Lưu Tử Tinh khóe miệng run run, theo hắn kinh nghiệm thì thứ nở ra từ trong đây chắc chắn sẽ không bình thường!
Vì sao? Vì sao? Vì quả trứng này tuổi đời so với hắn hai kiếp công lại đều nhiều!
Tống Trùng: “Quả trứng này là thần trứng! Từ thời của ông của ông của ông của ông của ông của ông của ông của ông ông ông ông ông! ! ! ông của ta!”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Không nói gì, đều về chiên trứng tốt nhất!
Lúc đầu ý tưởng là thế bất quá Hệ Thống can ngăn làm hắn không dám làm bậy.
Nó nói thứ này lai lịch không yếu, đợi nó nở ra thì sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của hắn! Không giống một con chó nào đó!
Cứ thế 4 ngày trôi nhanh.
4 ngày nay Cá Nhân Chiến tương đối náo nhiệt đã hoàn thành lựa ra 1 vạn người!
Ngoài việc đó ra trong Đế Đô rất yên lặng, không hề có tí việc nào xảy ra!.
Một tiếng thét thất thanh ngay sau vang lên: “Không tốt! Công thức của Ngự Thiên Phòng mất hết rồi!!”
Lưu Tử Tinh đang cầm một quyển sách gọi Thần Trù Bảo Điễn, đây là ‘vô tình’ nhặt được, chắc chắn không liên quan gì tới Ngự Thiện Phòng!
Một lão già mập mạp lao ra, khóc thét đau đớn: “Ô ô ô! Của ta Thần