Không có việc gì ngoài ý muốn, hơn 2 vạn người tiến vào Hồng Nguyệt Bí Cảnh.
Vốn dĩ cứ tưởng sẽ truyền tống vào cùng một chỗ, nhưng Lưu Tử Tinh cảm thấy bản thân đã đoán sai!
“Gừ!!” Yêu Thú bao vây, rống giận đề phòng nhìn hắn.
Đứng giữa trung tâm bầy Yêu Thú, Lưu Tử Tinh một mặt mộng bức.
Ta chỉ đi vào Bí Cảnh thôi mà, có cần tiếp đãi nồng hậu thế không? Emma ngươi cắn tay ta làm gì!
Nhìn đang gặm tay mình sói bự, Lưu Tử Tinh mặt đen như than, hai tay dùng lực trực tiếp xé đôi con này Yêu Thú.
Phàm Ăn Chi Ấn thuần thục vận dụng, một cỗ xác khô xuất hiện.
Tuy nhiên chưa kịp vui, kẻ địch lại đông như ong một dạng, hai mắt đỏ chót điên cuồng lao lên tấn công.
Lưu Tử Tinh mẹ nó cũng không thiện lành gì, trực tiếp dùng tay không vật lộn với lũ sói!
Một người một đàn thú đánh nhau đến quên trời quên đất, rốt cuộc theo thời gian trôi qua Lưu Tử Tinh cũng trở nên chán nản.
Lũ này được cái đông như kiến, ngoài ra thực lực chả có gì cả, hắn cũng làm biếng đánh.
Lưu Tử Tinh giơ tay lên trước, chung quanh tỏa ra đen nghịt hắc khí: “Hoán Vong Thuật!”
“Âm Phong Lên, Địa Phủ Mở, Âm Binh Hiện!”
Phía dưới đất nhào lên vài cái binh lính cả người mặc áo giáo đen thui, hắc khí tỏa ra, trong tay trường mâu như làm bằng xương trắng, lạnh lẽo tràn đầy tử khí.
Bọn chúng xung phong tiến lên giết Yêu Thú, Lưu Tử Tinh một mình nhàn nhã đánh giá chung quanh.
Đôi lúc có tiểu đệ nó lại khác bọt~~
“Đây là đâu?” Hắn nhíu mày nói thầm, đánh nãy giờ mới phát hiện bản thân truyền tống vào một nơi kỳ lạ.
Tuy nói là hang sói nhưng lại có chút khác, có một vài kiến trúc như tượng hoặc cột bị phá vỡ, ở đây trước đó chắc chắn là một di tích!
Lưu Tử Tinh trong lòng đốt lên bát quái chi hỏa, hai mắt hiếu kì tìm tòi chung quanh xem coi có bảo vật nào bị bỏ quên không.
Đột nhiên hắn nhìn thấy một thanh kiếm rỉ sét bị đính sâu vào đất đá, Lưu Tử Tinh ánh mắt sáng lên.
Cư dân mê truyện ghi chép: Vật gì càng nát, kiếm sắt rỉ, nhẫn vỡ, ngọc đen! Những vật này không phải đồ tốt thì chính là đồ cực tốt! Nếu gặp thì ngay lập tức lấy máu nhận chủ!
Nơi xuất hiện: Bí cảnh, bảo khố!
Lưu Tử Tinh: Ta thật là có chút tin!
Tuy thế giới này sáo lộ không theo lẽ thường hoạt động, nhưng bảo vật chắc có lẽ khác đi?
Lưu Tử Tinh cười hắc hắc dùng tiểu kiếm trong Túi Trữ Vật cắt đầu ngón tay, nhỏ máu vào kiếm rỉ!
“! ”
“! ”
“! ”
Lưu Tử Tinh: Bọn chúng lừa ta!
Ngay tại hắn sắc mặt méo mó, tràn đầy nét thống khổ thì thanh kiếm rỉ bắt đầu điên cuồng chấn động!
Lưu Tử Tinh ánh mắt thắp lên ánh hào quang hi vọng, chẳng lẽ là thật!
“Răng rắc!” Lớp vỏ bên ngoài rỉ sét bắt đầu nứt vỡ, như thể đang muốn lột xác hiện ra bộ dáng thật sự của nó!
Sau đó! Thân kiếm chuôi kiếm chia làm hai!
Lưu Tử Tinh: “! ”
Bọn chúng lừa ta!
Phía bên Âm Binh cũng đã giết sạch Yêu Thú tự mình tan biến, cả hang sói chỉ còn lại một mình Lưu Tử Tinh lẻ loi cô đơn ngồi chơi bùn!
Rốt cuộc hắn cũng hiểu mấy cái sáo lộ trong sách giáo khoa chỉ là lừa tình, thế giới này không thể thoát khỏi định luật plot twist!
Nó như thể là mấy thanh niên nào đó chọn Vợ Nhặt sau đó chỉ còn lại SÓNG gió!
Lưu Tử Tinh cười khinh miệt, như thể đang cười chính mình ngu dốt, cũng như cười mấy thanh niên xui xẻo nào đó!
Hắn đứng lên định rời đi, vừa xoay mặt đi thì đã bị người cho kêu lại: “Tiểu tử!”
Lưu Tử Tinh sắc mặt khó hiểu nhìn chung quanh: “Má nó, tên nào gọi ta đấy?”
“Nhìn bên cạnh bức tượng! ” Giọng nói đó lại vang lên.
Lưu Tử Tinh lúc này mới phát hiện bản thân không có cô đơn, hắn quái dị nhìn nơi phát ra âm thanh đó.
Nơi đó có một bức tượng đá ngồi xếp bằng, kỳ lạ nhất là khuôn mặt bức tượng vẫn đang chuyển động mà nhìn hắn! Như thể đây là sinh vật sống một dạng!
Lưu Tử Tinh nuốt nước bọt, bất giác lùi về sau.
Hắn dạo gần đây gan so sánh nhỏ, không dám chơi với mấy vật không rõ lại lịch như này!
Tượng đá thấy vậy thì một mặt khó chịu nói: “Tiểu tử, ngươi còn sợ ta ăn thịt ngươi hay sao?”
Lưu Tử Tinh: “Thịt ta không ngon, ngược lại ta quen một con chó mực, làm chút thịt cày không?”
Tượng đá: “! ”
“Ngươi!! Hừ! Nghiêm túc một chút vào cho ta!”
Lưu Tử Tinh một mặt khó xử, nghiêm túc thật sự quá khó!
Tượng đá thấy hắn im lặng thì nói tiếp: “Tiểu tử, ta xem ngươi cốt cách kỳ tài, là thiên tài vạn năm hiếm thấy, muốn hay không nhận cơ duyên?”
Vẻ mặt đắc ý lại mang theo một chút mê hoặc, ta không tin ngươi không rung động! Đúng thật là nếu người thường bị đặt vào trường hợp này sẽ rung động hoặc trực tiếp đồng ý, ai bảo Tượng đá bộ dáng quá chi là đại lão đi!
Nhưng Lưu Tử Tinh là người thường sao? Thế nên!
“Khụ khụ! Đại nhân ngươi nói đùa, ta thân đã tàn, chỉ sợ tiến không được Trúc Cơ nữa là!” Lưu Tử Tinh ‘ốm yếu’ nói, sắc mặt trắng bệt như cương thi, cả người run rẩy liên tục nhìn vào đều tưởng hắn đã gần đất xa trời.
Trong lòng thầm nghĩ: ‘Con mẹ nó, ngươi lừa ai đâu! Mấy thứ người chả ra người, quỷ chả ra quỷ này chả đưa ra thứ gì tốt ngược lại còn vạ lây theo! Lão tử mới không đi theo tiền bối vết xe đổ!’
Tượng đá: “! ”
“Ngươi! Thật sự không cần?”
Lưu Tử Tinh: “Khụ khụ! Cần! Phi! Không cần!”
Emma máu tham tiền trong người! Ngươi đây là hại chết lão tử!
Tượng