Lưu Tử Tinh mặt đen cầm lên Phệ Thiên chạy như bay.
Trên đường Phệ Thiên nghi hoặc hỏi: “Ngươi tính làm gì?”
“Giết người! ”
“Ta nhớ ngươi tính tình đâu đến nỗi thiện sát, vô duyên vô cớ giết người?”
“Sát Tinh Điện lão già kia suýt giết ta, bây giờ trả đũa được không?”
Phệ Thiên: Thù dai thế? Rõ ràng là ngươi đánh người ta đệ tử trước được không?
Phệ Thiên định nói thứ gì nhưng lại bị ánh mắt của Lưu Tử Tinh dọa sợ, Lưu Tử Tinh: “Ngươi nói thêm một tiếng nữa ta cho ngươi làm bạn với mắm tôm!”
Tuy không biết ai là mắm tôm nhưng nó vẫn thấy bản thân nên im lặng thì hơn!
3 ngày sau!
Lưu Tử Tinh 3 ngày này chạy khắp nơi trong bí cảnh, không phải giết người là trên đường đi giết người, Tích Phân cũng tăng lên chóng mặt.
Cơ duyên cũng không ít, gặp một số Linh Dược hiếm thấy đồng thời còn có vài con ‘gà’ đi tới dâng bảo! Là dâng, không phải đoạt!
Xác của Trúc Cơ Cảnh hắn cũng thu thập đủ, bây giờ chỉ cần đi làm vài việc nữa liền xong!
Lưu Tử Tinh trốn trên một cây đại thụ tán lá, lá cây dày đặc che kín thân thể của hắn làm cho người khác nhìn vào khó phát hiện.
Phệ Thiên hít một hơi điếu cày hỏi: “Ngươi đợi thứ gì?”
Lưu Tử Tinh ngáp một cái nói: “Ta giết hơn 3 ngày liền, tuy không giết người của Sát Tinh Điện nhưng cùng bọn hắn kết minh Tông Môn ta đã giết cũng hơn trăm, bây giờ chỉ đợi cô nàng kia nữa là hoàn hảo! ”
Phệ Thiên gật gật đầu sau đó nói tiếp: “Ngươi tính kế ta có thể hiểu một hai nhưng hóa trang Triệu Vũ tiểu tử kia để làm gì?”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Hắn một mặt ngẩng lên trời, thâm cao nói: “Huynh đệ ta ta hiểu! Hắn muốn nổi tiếng, ta giúp hắn!”
Triệu Vũ: Có sao?
Phệ Thiên: Cẩu đồng đội!
“Xùy! Im lặng, con mồi tới rồi!” Lưu Tử Tinh nghiêm túc nói.
Nhìn xuống phía dưới gốc cây to, Phệ Thiên nhìn thấy một thiếu nữ cùng hai thanh niên dạo bước trong cánh rừng, nữ tuấn tú nam thanh lệ, quả nhiên là thiếu niên xứng nữ anh hùng! Khụ khụ!.
Phệ Thiên truyền âm: “Bây giờ làm sao? Xuống dưới?”
Lưu Tử Tinh: “Trước xem tình hình đã, coi bọn họ như thế nào! ”
Phệ Thiên gật gật đầu, bỏ xuống trong tay điếu cày, nên nghiêm túc thì phải nghiêm túc!
Linh Lung Tử Trân dáng người mạnh mẽ, cơ bắp rắn chắc là cái nữ lực điền!
Lưu Tử Tinh cũng không biết chính mình đang miêu tả thứ gì nữa, không biết cái kia Sát Tinh Điện con mắt có hay không mù mà lại thích nàng?
Vì sao hắn chắc chắn đây là Linh Lung Tử Trân? Cái kia Từ Ánh Khai trên người có bức chân dung của nàng, hắn thật không lẫn vào đâu được!
Thật sự là quanh năm xem nhiều mỹ nữ Lưu Tử Tinh nhìn Linh Lung Tử Trân có chút đau mắt, tên thì nghe mảnh mai xinh đẹp đấy, người thì!.
emma!
Phệ Thiên: “Nhân loại các ngươi đều thích của lạ sao?”
“Ngươi! Câm mồm! ” Lưu Tử Tinh nghẹn họng nói.
Bên cạnh nàng hai cái mảnh mai thiếu niên lúc này hai mắt phạm đào hoa nhìn nàng, thậm chí lâu lâu còn sờ sờ bắp tay săn chắc của nàng!
Bộ dáng như tiểu nương bì đồng dạng ép sát vào Linh Lung Tử Trân, người còn lại không những không ngại mà còn gan to sờ sờ mó mó!.
Lưu Tử Tinh: Đâm mù mắt ta đi!!
Thế giới này quá kì trân, toàn là của lạ vật lạ, không giống bình thường!
Lưu Tử Tinh khóc không ra nước mắt, Lâm Phong, Doãn Manh Tỷ, Lưu Minh! Ba cái sinh vật không ra nam mà ra nữ này bây giờ lại có thêm một đồng minh nữ không ra nữ mà ra nam!.
Hắn thật muốn điên lên a!!
Phệ Thiên: “Xuống dưới đánh đi, ta thấy ngươi làm một hồi nữa chưa đánh đã mù mắt mà bại! ”
Lưu Tử Tinh bất đắc dĩ gật gật đầu, không nói một lời kéo chân Phệ Thiên cùng nhảy xuống!
“Bành!” Nặng nề tiếp đất, Lưu Tử Tinh sắc mặt hung ác nói: “Đường này ta mở, cây này ta trồng! Muốn đi qua thì để mạng lại!”
Phệ Thiên: “Chúng ta từ khi nào làm cướp?”
“Ngươi bị ngáo sao? Giết người! Giết người biết không?”
Lưu Tử Tinh mặt đen nhánh, rút ra Nguyệt Sa Đao chỉ về phía 3 người Linh Lung Tử Trân: “Các ngươi muốn chết như thế nào! Nói đi!”
Linh Lung Tử Trân đánh giá Lưu Tử Tinh với gương mặt ‘Triệu Vũ’, ánh mắt sáng lên ném bay hai cái thanh niên bên cạnh!
Miệng phun một tiếng nói làm Lưu Tử Tinh tâm thần hỏng mất: “Tiểu ca ca, ta không có tiền, ngươi cướp sắc được không?”
Thần sắc ngượng ngùng, thiếu nữ thẹn thùng che mặt!.
Lưu Tử Tinh mẹ nó nghe đến mặt đều biến tái, thân thể run rẩy liên hồi.
Không phải là lời thoại với bộ dáng quá kinh dị làm hắn sợ hãi mà là do chất giọng!! Emma đại hán thân hình, lạ lỵ giọng nói! Má nó, má nó, má nó!.
Phệ Thiên: “Ực! Ta đi nơi này một cái! Nôn!.
”
Lưu Tử Tinh: Thứ chó đồng đội!
Hai cái thanh niên không những không kinh tởm mà hai mắt còn tràn đầy yêu thích liếc Linh Lung Tử Trân: “Tiểu Thư, ngài tại sao lại bỏ bọn ta a~~”
Lưu Tử Tinh: A!!!
Linh Lung Tử Trân hừ lạnh: “Ta chỉ có vị ca ca này thôi! Các ngươi cút đi!”
Hai thanh niên nghe vậy thì buồn khóc, uốn a uốn éo chạy đi!
Lưu Tử