Ở trong Bí Cảnh một nơi không biết, một thiếu nữ đang xếp bằng, dung mạo nàng đẹp như thiên tiên, nhìn vào khiến người say đắm, đặc biệt nhất là mái tóc của nàng, một màu tử ý làm người khó quên.
Đột nhiên vai của nàng hơi run rẩy, mắt đẹp mở ra, tròng mắt màu tím như có vô số tinh thần bên trong, chỉ là hai mắt lúc này lạnh lùng vô cùng: “Tốt cho một cái Sát Tinh Điện! ”
Nàng bỏ lại một câu sau đó đứng lên rời đi!
Lưu Tử Tinh không hề hay biết bản thân mình bị lừa mà còn trò chuyện vui đùa cùng Phệ Thiên: “Phệ Thiên này, ngươi có biết bộ dáng của mình rất kỳ ba không?”
Phệ Thiên đánh giá chính mình, mặc quần hoa, đầu đội mũ cối, chân đạp dép lào, tay cầm điếu cày.
Sau một hồi nó đưa ra kết luận: “Không hề, ta ăn mặc rất lịch sự, ngươi không thấy ta mặc quần sao?”
Lưu Tử Tinh: Mẹ nó đây mới là vấn đề!
“Tốt! Tốt! Ta cũng không thèm nói ngươi nữa, dọn dẹp chung quanh đi, chúng ta làm xong việc rồi, mấy ngày nay phải hảo hảo nghỉ ngơi!”
“Tu Luyện mà cũng có nghĩ ngơi, ngươi tâm lý này không được a! ”
“Giết nhiều rồi, nghỉ một chút dưỡng tâm thần rồi giết tiếp.
”
Phệ Thiên: “! ”
“Ngươi! Có vấn đề! ”
“Chắc vậy, kệ nó đi! ” Lưu Tử Tinh cười cười bỏ qua.
Hiện tại trong Bí Cảnh đã qua 5 ngày, tiếp theo còn 2 ngày nữa sẽ bị cưỡng ép dịch chuyển ra ngoài, nhưng mà theo hắn được biết thì Bí Cảnh sẽ xuất hiện việc lớn, gọi là cái gì Đế Mộ.
Lưu Tử Tinh chắc chắn sẽ vào trong tranh một hồi, dẫu sao bảo ở trước mặt không tranh thì làm gì? Nhìn à?
Nói tới 3 ngày nay giết người quá nhiều, danh tiếng cũng làn xa! Uhm danh tiếng của Triệu Vũ.
Lưu Tử Tinh: “Ta là cái người hiền lành, chỉ yêu thích yên tĩnh, đánh đánh giết giết thứ này! Ta ghét nhất!”
Phệ Thiên: “Người anh em, xác chết còn bên kia chưa dọn! ”
“Câm mồm!”
Phệ Thiên: Đáng khinh nhân loại!
!
Lại thêm 1 ngày nữa.
Bầu trời lúc này đang nửa đêm, Lưu Tử Tinh khò khè cùng Phệ Thiên đánh một giấc.
Bỗng dưng mặt đất run lên dữ dội, Lưu Tử Tinh nhịn không được mở mắt ra.
Nhìn ở đằng xa có một thông thiên cột sáng, hắn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Sau đó lại mở mắt ra, ánh mắt mê mang vừa tỉnh dậy dần sáng lên, biểu cảm của hắn dần hưng phấn sau đó mang theo còn đang say giấc chó mực chạy như điên!
Đường đi xập xình, người chạy lại cố tình đâm thẳng vào chướng ngại vật, không lâu sau Phệ Thiên cũng tỉnh dậy.
Nhìn đang cầm chân chính mình chạy như điên Lưu Tử Tinh, nó câm lặng hỏi: “Vui không?”
Lưu Tử Tinh: “Hả?”
Vừa nói thì chạy tông vào một lùm cây, Phệ Thiên miệng dính đầy là cây căm hận nhìn hắn.
“Tốt! Đừng giả khờ! Lên chó!” Phệ Thiên tức giận hóa to, Lưu Tử Tinh phối hợp ngồi lên trên.
Lưu Tử Tinh đập vào mông chó, thúc giục: “Chạy nhanh lên! Xích Thố!”
Mặc dù không hiểu hắn nói gì nhưng Phệ Thiên biết đấy chẳng phải là lời ngon tiếng ngọt gì!.
“Hí!!” Không hiểu sao miệng nó phát ra một tiếng ngựa hí!
Lưu Tử Tinh: “???”
Ngươi chơi thật sao?
Một người một chó phi nhanh, nhìn không kĩ đều tưởng là đang cưỡi ngựa.
Rất nhanh đã tới nơi, Lưu Tử Tinh đi xuống chó, trầm trồ nhìn nguy nga Đế Mộ.
Tuy không biết nguồn gốc đến từ đâu nhưng chắc cũng là thuộc họ hàng gần gì đó của lão Hồng Nguyên Lãng.
Lưu Tử Tinh xem chung quanh, phát hiện không ít người quen.
Triệu Vũ, Tống Tuyền Vi, phần lớn Ngũ Tà Môn đều tới, còn không tới chắc là xui xẻo!
Hồng Nguyệt Bí Cảnh bên trong Yêu Thú hoành hành, Lưu Tử Tinh trước đó vừa vào liền gặp đàn sói thì đã biết nguy hiểm tới mức nào.
Ngoài ra còn có Dị Loại Ma Đầu, Cửu Công Chúa Hồng Mộng Nhi, Sát Tinh Điện cái kia Khí Vận Giả Ninh Hạo!
Nói chung là có rất nhiều, Hệ Thống còn không ngừng liệt kê ra Khí Vận Giả, Lưu Tử Tinh đếm sơ qua đều hơn 40.
“Khí Vận Gia như rau cải trắng, lại có chút giống chó đi đầy đường! ”
Lưu Tử Tinh cảm thán, bất quá may mắn có Hệ Thống chỉ có hắn và Quân Thiên Tú, xem ra Hệ Thống thứ này là hàng đặc biệt, rất hiếm thấy!
Quân Thiên Tú lúc này cũng không chịu yên tĩnh, đi khắp nơi kéo thù hận.
“Các vị ở đây! Đều là rác rưởi!” Hắn nói một câu làm cả lũ trầm trồ kinh ngạc, ở đâu ra cái không biết sống chết thế?
Quân Thiên Tú hừ hừ đầy kiêu ngạo, trong lòng vốn đã lên kế hoạch sẵn hắn tiếp tục nói: “Nói thật với các ngươi, Ngũ Tà Môn lão đại của bọn ta hơn xa các ngươi cả đống! Chỉ cần một ngón tay thôi cũng ép chết các ngươi!”
Lưu Tử Tinh: “???”
“Keng!! ”
“Keng!! ”
“Keng!! ”
Trong lòng Hệ Thống vang liên hồi, Quân Thiên Tú có thể nói là sảng lên trời, nhưng vì càng nhiều thù hận điểm, hắn sẽ dừng sao?
Ánh mắt ra hiệu đằng sau chúng Sư Huynh Đệ, đám