Lặng Lẽ Thích Em

Chương 21


trước sau

        Trương Tử Cẩn lái xe ổn định trên quãng đường.

     Sau khi về đến nhà, Sở Kiều lấy chìa khóa mở cửa, Trương Tử Cẩn lặng lẽ đứng phía sau nàng. Trên đường đi Sở Kiều đã nghĩ rất nhiều, điều mà nàng nghĩ đến nhiều nhất là hình dáng Trương Tử Cẩn đứng dưới lầu đợi nàng.

  Nàng nhận ra có người thực sự quan tâm đến bản thân nhiều như vậy.

  Sở Kiều vào cửa, lấy một đôi dép lê đưa cho Trương Tử Cẩn: "Vào?"

  "Ừ." Trương Tử Cẩn cười, "Tôi không định đi đâu khác."

  Đưa tay bật đèn, căn nhà bỗng nhiên sáng bừng. Trương Tử Cẩn giúp Sở Kiều cởϊ áσ khoác, "Mệt thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta về nhà nói chuyện với ba mẹ, nếu được phép thì đợi ngày mốt ghi hình phỏng vấn xong chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."

  Sở Kiều nhận ra hôm nay kết hôn là quyết định của hai người, cúi đầu không động đậy.

  Trương Tử Cẩn: "Sao vậy?"

  Sở Kiều ngẩng đầu: "Hôm nay ngủ ở đâu?"

  "Vậy là em lo lắng về chuyện này." Trương Tử Cẩn cười, liếc nhìn phòng ngủ của Sở Kiều, "Em có hai phòng, hay là tôi...

  Sở Kiều nhanh chóng phủ nhận: "Đừng nói nhảm nữa! Tôi sẽ dọn giường ở phòng khách cho chị "Mặc dù đã đồng ý kết hôn nhưng nàng không định ngủ với Trương Tử Cẩn ngay.

  Trương Tử Cẩn nhướng mày: "Tại sao lại để em dọn? Tôi tự mình làm được."

  Sở Kiều cảm thấy bụng mình trống rỗng, sau đó nàng nghĩ Trương Tử Cẩn chờ nàng dưới lầu lâu như vậy hẳn là chưa ăn gì.

  Nàng liếc nhìn phòng bếp, "Tôi đói."

  Trương Tử Cẩn nhanh chóng cởϊ áσ khoác, xắn tay áo đi đến tủ lạnh "Tôi sẽ nấu ngay cho em, em ngồi một lát đi."

  Sở Kiều dựa vào tường nhìn Trương Tử Cẩn bận rộn với công việc trong bếp, nàng vẫn đang cầm ly sữa trên tay mà cô đã đưa cho nàng để lót bụng trước. Nàng đứng nhìn hồi lâu, đột nhiên cong mắt cười, " Tử Cẩn, đây là nhà của chị sao?"

  Nàng cảm thấy Trương Tử Cẩn rất tự nhiên ở đây.

  Trương Tử Cẩn đang cắt ức gà, biết Sở Kiều sợ béo nên định làm món salad ít calo. Nghe được lời nói của Sở Kiều, cô liếc mắt nhìn nàng cười: "Em đang nói gì vậy, chẳng phải kết hôn nhà của em cũng là nhà của tôi sao."

  Sở Kiều đứng thẳng ôm tay lại, nói một cách yếu ớt: "Vậy thì tôi phải nói rõ của chị là của tôi, của tôi thì vẫn là của tôi."

  Trương Tử Cẩn vặn vòi rửa hoa quả, cô không chút do dự gật đầu nói: "Được rồi, kết hôn rồi tôi sẽ giao hết cho em. Thật ra thì ba mẹ tôi cũng đã chuẩn bị nhà xong rồi. Nhưng có lẽ không thuận tiện. Chúng ta có thể mua nhà mới trong thành phố. "

  Sở Kiều dừng lại, giọng nàng trở nên trầm hơn: "Chị không phản đối lời tôi nói sao?"

  Trương Tử Cẩn vừa đáp vừa trộn salad: "Không có vấn đề gì, sao lại phản đối em? Mau rửa tay đi ăn tối."

  Khi Trương Tử Cẩn mang hai món salad lên bàn ăn, Sở Kiều liền nhét một chiếc chìa khóa vào tay cô.

  Sở Kiều thở hắt ra: "Đây ... đây là chìa khóa nhà tôi. Tôi chỉ đùa với chị thôi, đừng để ý."

  Trương Tử Cẩn rất muốn ôm Sở Kiều vào lòng, sợ làm người ta sợ nên cầm chìa khóa kéo Sở Kiều ngồi xuống, vẻ mặt dịu dàng: "Tôi thật sự tìm được một bảo bối."

  Sở Kiều cầm cái nĩa lên cau mày, "Chị có thấy chị quá tốt với tôi không?"

  Trương Tử Cẩn rót một cốc nước ấm cho Sở Kiều, nhẹ lắc đầu: "Vẫn chưa đủ tốt, tôi không cho phép em nói điều vô nghĩa nữa. Tôi làm tất cả những việc này vì em xứng đáng. Em hiểu không?"

      Sở Kiều cúi đầu ăn, chị nói chưa từng trải qua yêu đương, ma xui quỷ khiến sao có thể nói chuyện tốt như vậy, hả?!

  Nàng hoàn toàn chưa chấp nhận sự thật nàng sẽ kết hôn với Trương Tử Cẩn, chỉ có chiếc nhẫn cưới cô đeo cho nàng biết đó là sự thật. Ngồi đối mặt với Trương Tử Cẩn trên bàn ăn, Sở Kiều lần đầu tiên cảm thấy ngôi nhà của mình ấm áp đến thế.

  Nàng cảm thấy thật tốt.

  Ăn gần xong, Sở Kiều ngẩng đầu: "Tôi có chuyện muốn nói với chị."

  Trương Tử Cẩn nhìn nàng: "Ừ, tôi đang nghe đây."

  Sở Kiều có chút do dự không biết có nên nói hay không, sau một lúc lâu, nàng nói: "Tôi kết hôn với chị, tôi hi vọng sẽ không công khai trong thời gian này." Trên xe cũng suy nghĩ rất nhiều, Sở Kiều sợ ảnh hưởng đến nàng. Sự nghiệp là vậy. Bây giờ, mặc dù có rất nhiều người trên mạng thích nàng với Trương Tử Cẩn , nhưng cũng có không ít lời tiêu cực, rất nhiều người giống Dư Hoài cho là nàng đang ở dưới quy tắc ngầm của Trương Tử Cẩn.

  Nàng cũng không muốn Trương Tử Cẩn bị mang tiếng không tốt này.

  Bây giờ hai người chuẩn bị tham gia chương trình truyền hình cho nên nàng cần phải thử tình hình cư dân mạng một chút.

  Trương Tử Cẩn yên lặng lắng nghe, mất vài giây cô mới ừ một tiếng.

  Sở Kiều ngập ngừng hỏi: "Chị giận sao?"

  "Không." Trương Tử Cẩn định thần lại, cô hiểu Sở Kiều nói gì. Đúng vậy ... Sở Kiều muốn tự mình cố gắng, nếu sau này nàng cũng muốn tự mình ly hôn thì cô sẽ để nàng đi.

  Còn quá sớm để công khai, nó không tốt cho tương lai của Sở Kiều. Hơn nữa, Trương Tử Cẩn cũng biết những bình luận trên mạng không tốt lắm, có thể ảnh hưởng đến nàng.

  Sở Kiều có chút nhàm chán, luôn cảm thấy mình làm sai, nhưng không biết nên giải thích thế nào với Trương Tử Cẩn.

  Trương Tử Cẩn lặng lẽ dọn dẹp bát đĩa, Sở Kiều nghĩ nghĩ rồi chạy đến phòng ngủ thứ hai để dọn giường cho Trương Tử Cẩn, kết quả là Trương Tử Cẩn đi theo ngay khi nàng lấy ga trải giường ra.

  Trương Tử Cẩn: "Không phải tôi nói để tôi tự làm sao?"

  Cô vừa rửa bát xong tay vẫn còn ướt.

     Sở Kiều bất giác bĩu môi, rõ ràng là nàng khiến cô không vui, nhưng bản thân cô xem như không có việc gì. Nàng liếc nhìn Trương Tử Cẩn, tiếp tục đem chăn gối ra giường.

  Trương Tử Cẩn vươn tay, nắm lấy tay Sở Kiều ngồi trên giường: "Làm sao vậy?"

  Sở Kiều trở mặt: "Không việc có gì." Ngừng một chút, nàng quay lại bắt gặp ánh mắt của Trương Tử Cẩn, cô đột nhiên nói: " Thật ra, nếu nói tôi đã kết hôn, phần lớn mọi người sẽ không tin."

  Trương Tử Cẩn bật cười, ngồi xổm xuống trước chân Sở Kiều nói tiếp: "Chắc có lẽ không tin tôi có được một người vợ xinh đẹp như vậy."

    Sở Kiều nhất thời không nói được

gì, mất vài giây nàng mới vỗ vai Trương Tử Cẩn: "Chị đã từng có bao nhiêu bạn gái rồi?" Chị ấy nói chưa từng có bạn gái mà kỹ năng dỗ dành bạn gái quá mức cao tay. Nàng tức giận chỉ trong ba giây.

  Trương Tử Cẩn thấp giọng nói: "Chỉ có mỗi mình em"

  Sở Kiều hoàn toàn không tin, ậm ừ vài câu.

  Trương Tử Cẩn rất thành khẩn mà ngẩng đầu lên, "Vừa rồi tôi thật sự không giận, bởi vì tôi cho là em nói đúng. Tôi chỉ sợ sau khi cùng tôi sống chung em sẽ không thích tôi ... em sẽ ly hôn với tôi. Nhưng thời gian đầu chưa nên công khai, dù sao em cũng là người của công chúng, cũng phải cho mọi người một khoảng thời gian để chấp nhận".

  Trương Tử Cẩn đưa tay ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Sở Kiều, an ủi nàng: "Nếu có khúc mắc gì thì nói với tôi. Tôi ở đây."

  Chút khó chịu trong lòng Sở Kiều biến mất, thậm chí nàng còn cảm thấy vui vẻ. Nhìn Trương Tử Cẩn đang ngồi xổm trước mặt, nàng cố nén vui sướng trong lòng, giả vờ ho khan hai tiếng: "Muộn rồi, tắm rửa xong rồi đi ngủ. Ngủ ngon."

  Trương Tử Cẩn đứng lên: "Một nụ hôn chúc ngủ ngon tôi mới có thể ngủ ngon được".

  Sở Kiều cười bóp mặt Trương Tử Cẩn, mặt nàng từ từ tiến tới: "Mơ đi rồi chị sẽ thấy, Tử Cẩn .":))))

  Nói xong, nàng bước nhanh ra ngoài, bỏ lại Trương Tử Cẩn đang ngẩn người.

  -

  Thực sự đã muộn, khi Sở Kiều vào phòng nằm xuống thì đã gần hai giờ sáng.

  Sở Kiều nắm chặt chăn lăn đi lăn lại, không ngủ được. Bên ngoài không có tiếng động, ước chừng hôm nay Trương Tử Cẩn mệt nên ngủ say. Sở Kiều chợt nghĩ đến tập đầu tiên của chương trình "Perfect Love" chính là chọn người xứng đôi?

  Có vẻ như sẽ có một bài kiểm tra mức độ hiểu biết, tiêu chuẩn chọn bạn đời. Tất cả các loại đều được thực hiện một lần. Tại thời điểm này, nàng đã quyết định kết hôn với Trương Tử Cẩn, cho nên hai người phải thành đôi.

  Nhưng ... liệu nàng và Trương Tử Cẩn có hiểu nhau không?

  Nghĩ đến đây, Sở Kiều chỉ đơn giản bật đèn ngủ mang dép ra khỏi giường, rồi lặng lẽ mở cửa phòng của Trương Tử Cẩn.

   Chị ấy ngủ chưa?

   Sở Kiều sợ đánh thức Trương Tử Cẩn, nàng kiễng chân bước đi, nàng không hiểu sao nàng lại như một tên trộm trong chính ngôi nhà của nàng, thậm chí không biết tại sao nàng lại phải đến đây để gặp Trương Tử Cẩn.

  Bên ngoài có ánh trăng, căn phòng không tối lắm. Trương Tử Cẩn nằm nghiêng, Sở Kiều từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Tử Cẩn?"

  Trương Tử Cẩn không trả lời.

  Sở Kiều lẩm bẩm: "Hẳn chị ấy ngủ rồi."

  Nàng không ngủ được, người này lại ngủ say.

  Sở Kiều có chút mất hứng đứng dậy rời đi. Trong giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, nàng bị kéo xuống, trực tiếp bị Trương Tử Cẩn kéo vào trong chăn. Sau khi hoàng hồn, nàng ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt Trương Tử Cẩn với nụ cười trên khóe môi.

  "Chị còn chưa ngủ?!"

  Trương Tử Cẩn rất cảnh giác, tỉnh dậy ngay lúc Sở Kiều đẩy cửa vào. Cứ tưởng con nhím nhỏ này muốn ngủ với mình, đang định thần lại thì nghe tiếng người xì xào rồi bỏ đi.

  Trương Tử Cẩn thành thật thú nhận: "Ngủ rồi."

  Giọng cô khàn khàn, cô thực sự vừa tỉnh dậy. Vào đêm này, giọng cô trầm ấm dịu dàng một cách không thể giải thích được.

Sở Kiều nhớ ra mục đích đến của nàng. Bây giờ cô đã dậy, nàng hỏi: "Chúng ta thực hiện một cuộc khảo sát chuẩn bị cho chương trình đi. Chúng ta đặt câu hỏi rồi trả lời cùng nhau thì sao?"

  Trương Tử Cẩn gật đầu: "Em hỏi."

  Sở Kiều suy nghĩ một lúc: "Vì những người được chương trình mời đều là những cặp đôi bình chọn nổi tiếng trên mạng, nên khi được hỏi những câu hỏi về cặp đôi này, nếu trả lời sai sẽ có hình phạt. Sau đó, vấn đề chung của cặp đôi là nụ hôn đầu tiên! Ở đâu"

  Sở Kiều: "Bệnh viện."

  Trương Tử Cẩn: "Tầng hầm để xe ."

  ...

  Trương Tử Cẩn nghiêm túc: "Đó là lần thứ hai. Lần thứ nhất là tôi hô hấp nhân tạo cho em."

  Sở Kiều cau mày: "Qua đi, người kia có động tác thói quen gì"

  Trương Tử Cẩn: "Khi em lo lắng, em thường dùng ngón tay cái ấn vào ngón trỏ".

  Sở Kiều: "...Tôi không biết."

  Một lát sau, Sở Kiều lại nói: "Chị quan sát bằng kính hiển vi à? Sao chị phát hiện được hành động nhỏ này của tôi?!"

  Trương Tử Cẩn cười cười, không trả lời mà nhướng mắt: "Em không biết động tác thói quen của em sao? Tôi thấy rất rõ ràng."

  Sở Kiều đang bối rối, tay Trương Tử Cẩn đã đặt trên eo nàng, cô trực tiếp nằm cằm nàng nhẹ nhàng hôn lên. Tay còn lại đặt sau cổ Sở Kiều.

  Trương Tử Cẩn xoay người áp Sở Kiều dưới thân. Đôi môi cô che kín môi nàng, hơi thở dồn dập. Chỉ trong vài giây, Sở Kiều thở không ra hơi, đầu choáng váng, giọng nói của Trương Tử Cẩn văng vẳng bên tai, toàn thân tê dại.

  "Đây là thói quen của tôi, em biết không?"

  Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Tử Cẩn: Tôi nói tôi cần một nụ hôn chúc ngủ ngon mới có thể ngủ được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện