Lúc trước Sở Kiều với Trương Tử Cẩn đến khu nghỉ mát trượt tuyết. Đây không phải là cuộc gặp gỡ đầu tiên của Trương Tử Cẩn.
Trương Tử Cẩn đã gặp nàng trước đây, nhưng nàng không biết.
Chính xác là khi nào?
Khi Trương Tử Cẩn mỉm cười nói ra con số "5 năm", Sở Kiều đã chuẩn bị tâm lý nhưng hồi lâu vẫn không ngờ được.
Đêm nay đã có quá nhiều cú sốc đối với nàng.
Trương Tử Cẩn ngồi xuống đối diện với nàng, ánh nến ấm áp khiến khuôn mặt hai người lúc này trở nên mềm mại.
Sở Kiều tự rót cho nàng một ly rượu. Đây là lần thứ hai kể từ lần trước nàng uống nhầm rượu của Tiểu Duẫn, Trương Tử Cẩn ngồi trước mặt nàng trở thành một thân phận thân thiết hơn.
Trương Tử Cẩn cắt miếng bít tết cho Sở Kiều, bỏ dao nĩa xuống rồi đứng dậy cẩn thận buộc tóc cho nàng, "Uống từ từ, đêm nay còn rất dài."
Đêm dài lắm.
Cổ của Sở Kiều lộ ra, nàng cảm thấy ngón tay của Trương Tử Cẩn vô tình cọ xát khiến lỗ tai của nàng nóng lên.
Chị đang nghĩ gì vậy!
Ăn uống nghiêm túc!
Sở Kiều cảm thấy suy nghĩ của mình không đúng khi nghe thấy "đêm nay còn rất dài". Trương Tử Cẩn ngồi lại, nàng lén lút liếc nhìn, thấy Trương Tử Cẩn đã cắt móng tay.
Ah, rất tốt.
Sở Kiều ngậm quả cà chua nhỏ trong miệng, phồng má: "Tử Cẩn, tại sao chị lại thích tôi?"
Trương Tử Cẩn: "Em cũng có thể hỏi tại sao chúng ta kết hôn."
“Tôi cũng muốn hỏi.” Sở Kiều gật đầu, giọng nói trầm xuống, “Tôi thực sự không biết tại sao, đột nhiên chị lại muốn kết hôn với tôi. Chị tốt với tôi như vậy đôi khi tôi sợ đây là một giấc mơ. Có thể nó sẽ biến mất sau khi thức dậy. "
Trương Tử Cẩn nghĩ Sở Kiều thật đáng yêu, cho nên cô đưa tay ra chọc má nàng: "Là mơ à?"
Sở Kiều trong lòng suy tư, do dự nói: "Thật sự là ... 5 năm?"
Trên đời có một người có thể nghĩ đến nàng trong lòng lâu như vậy chưa từng buông tay. Nếu nàng không phải Sở Kiều, nếu nàng không vào công ty của Trương Tử Cẩn, nếu hai người chưa từng gặp nhau.
Thế nên duyên số trên đời luôn khôn xiết có phải không?!
Trương Tử Cẩn mỉm cười nhìn Sở Kiều: "5 năm trước, vào ngày 27 tháng 9, tại sao em lại khóc trong công viên?"
Sở Kiều không quên ngày hôm đó.
Khi đó, nàng đã quay xong bộ phim đầu tiên sau khi tốt nghiệp năm cuối. Đang sang Anh để nghỉ dưỡng thì biết tin:“Ba mẹ tôi ly hôn vào ngày hôm đó.” Sở Kiều chậm rãi cười, trông rất đau khổ: “Mặc dù tôi đã nghĩ mình đã sẵn sàng từ khi còn nhỏ, nhưng khi ngày này thực sự đến, thì điều đó thật khó chấp nhận ".
Trương Tử Cẩn đưa tay sờ lên đỉnh đầu nàng, một lúc sau mới âm thầm an ủi nàng nói: "Hôm đó, tôi viết xong một bài luận, bước ra ngoài thì thấy em đang ngồi trên ghế đá khóc lóc, mặc rất ít quần áo. Tôi đã đi ngang qua em một lần, nhưng em không để ý. Tôi nghe thấy em nói "Tại sao" cho nên tôi mới biết em là người Trung Quốc. "
“Em rất hấp dẫn, em đẹp đến mức không thể bỏ qua, lúc khóc nhìn cũng rất đẹp.” Trương Tử Cẩn nhớ lại ngày đó, khung cảnh trong công viên không được tốt lắm, nhưng Sở Kiều mặc áo khoác màu be đã trở thành điểm nhấn trong mắt cô. Nàng thu hút ánh nhìn của cô quá dễ dàng.
Sờ Kiều trầm tư: "Tử Cẩn, làm sao chị biết tôi là ai ?"
Trương Tử Cẩn bật cười: "Tôi tìm em."
Nhưng Sở Kiều nhớ nàng đã trở về Trung Quốc từ lúc đó, trong biển người mênh mông này, Trương Tử Cẩn tìm nàng như mò kim đáy bể. Nàng cau mày nghĩ "Sao tôi không biết."
Trương Tử Cẩn trầm giọng nói "... làm sao mà biết được? Đừng quên, sau khi phim truyền hình của em phát sóng, tôi biết đó là em. Lúc đó em thuộc công ty khác, tôi cũng đang ở Anh. Khi còn học tôi đã nghĩ mình không liên quan gì đến em, nhưng trong bữa tiệc đón giao thừa ở Anh hai năm sau, tôi đã gặp lại em ”.
“Cũng như lần trước.” Trương Tử Cẩn bất lực thở dài, “Tôi lại thấy em khóc.”
Sở Kiều không có chút ấn tượng nào, "Tôi chưa từng thấy chị."
Đó là bữa tiệc cocktail đêm giao thừa cách đây 2 năm, do một số công ty truyền thông cùng lên kế hoạch. Nó có tính chất tương tự như tiệc trao giải và chọn ra nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm. Vào thời điểm đó, sự nổi tiếng của Sở Kiều đã bắt đầu đi xuống, đó cũng là thời điểm nàng chuẩn bị đi du học.
Quản lý Châu cũng biết tính khí của Sở Kiều, biết sẽ không thể ngăn cản được. Cho nên kêu nàng đi dùng bữa tiệc rượu ở Anh, rất nhiều người có tên tuổi lớn trong ngành tại đó. Sở Kiều không muốn đến đó, nhưng lá thư mời đến phải đồng ý.
Nàng nhớ nó có tên là Quang Hoa. Nhưng lúc đó, nàng có để ý đến những thứ này đâu? Chỉ xem nó trong nháy mắt.
Đương nhiên, Trương Tử Cẩn sẽ không nói cho nàng biết chính vì nhìn thấy tên của Sở Kiều nên cô mới có ý nghĩ tìm nàng trong bữa tiệc. Khi đó, Quang Hoa vẫn còn ba mẹ tiếp quản, cô không cần quản gì cả, đương nhiên chỉ cần đi chơi thôi. Sau khi nhìn quanh bữa tiệc, cô cũng tìm được Sở Kiều.
Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều hỏi: "Tại sao lần đó em lại khóc?"
Sở Kiều: "Sao lúc nào cũng thấy tôi khóc hết vậy ... Tôi khóc rất ít nhưng chị thấy hết cả rồi."
“Nhím nhỏ thích khóc.” Trương Tử Cẩn mỉm cười, “Đây là số mệnh.”
Sở Kiều nói: "Tôi không có ấn tượng gì. Có thể là do những gì mà Kiệt Phàm đã làm trước đây. Vì kịch bản đó mà fan của Dư Hoài cũng ầm ĩ trên mạng. Tôi cũng định ra nước ngoài nghỉ ngơi. Lại là đêm giao thừa ..."
Trương Tử Cẩn: "Hôm đó em mặc một chiếc váy nhung dài màu đỏ tía với đường xẻ tà rộng ra phía sau. Tóc em gợn sóng, trên tay cầm một ly rượu vang trắng. Đứng trên ban công giữa trời mưa. Em lại bị dính mưa nên tôi cũng thấy em hắt hơi".
Sở Kiều: " Chị là đang theo dõi tôi sao Tử Cẩn? Sao chị biết nhiều chi tiết như vậy."
“Bởi vì trông em rất đẹp.” Trương Tử Cẩn nhún vai, hơi nghiêng đầu, “Thật ra là tôi lại đi ngang qua, nhưng cũng giống như lần trước là em hoàn toàn không để ý đến tôi.”
Sở Kiều nhận thấy giọng điệu của cô hơi bất đắc dĩ, đột nhiên không nói